Editor: Q
Ba năm trước, một khu biệt thự nằm trong khu nội thành đắt đỏ bậc nhất của thành phố Kinh vừa hoàn thành giai đoạn một. Khu biệt thự này được thiết kế với hình dáng giống như một trái tim, mang ý nghĩa biểu tượng rằng nơi đây chính là "trái tim" của thành phố Kinh, quý giá nhưng cũng mong manh. Mỗi khi bình minh lên hay hoàng hôn buông xuống, ánh sáng đỏ rực phủ lên toàn khu, tạo nên một cảnh tượng kỳ diệu trong lòng đô thị.
Một chiếc xe bảo mẫu màu đen dừng lại ở cổng bảo vệ.
"Chào bà Lâm, phiền bà đợi một chút. Xe từ bên ngoài vào cần phải đăng ký."
“Cứ làm theo quy trình của các anh.” Giọng nói của người phụ nữ nhẹ nhàng nhưng phảng phất nét trưởng thành đầy cuốn hút.
Trên xe, quản lý của bà – chị Vân – lên tiếng hỏi:
“Dạo này công việc có vất vả quá không? Cơ thể em chịu được chứ?”
"Không vấn đề gì. Bận rộn giúp em không có thời gian suy nghĩ linh tinh.”
"Vậy em cân nhắc thêm về công việc sắp tới nhé. Công ty đang rất kỳ vọng vào bộ phim điện ảnh của đạo diễn Lâm và một chương trình thực tế đang nhận được nhiều phản hồi tích cực gần đây.”
Lâm Thanh Sênh cầm lấy kịch bản bắt đầu xem. Bà không có ý kiến gì về dự án điện ảnh, nhưng thời gian quay kéo dài và địa điểm xa nhà là điều bà khó có thể chấp nhận vào lúc này. Còn về chương trình thực tế… bà mới xem qua được vài trang đã lạnh mặt, đặt ngay xuống. Đó là một chương trình thực tế dành cho phụ huynh và con cái.
“Chương trình này là chị chọn à?”
Chị Vân bật cười, lật lại phần giới thiệu trong tập tài liệu. Đọc vài dòng, chị cau mày:
“Chị chọn là chương trình thực tế đi du lịch, không phải chương trình về gia đình. Cái này đã bị công ty từ chối từ trước rồi.”
Sắc mặt Lâm Thanh Sênh lúc này mới dịu đi đôi chút:
"Với tình trạng của Tiểu Ngu hiện tại, em sẽ không nhận bất kỳ chương trình nào liên quan đến phụ huynh và con cái. Chị giúp em từ chối nhé. Còn về phim, nếu lịch trình kéo dài quá lâu và phải xa nhà thì em không thể nhận được.”
Khuôn mặt chị Vân hiện lên vài phần bất đắc dĩ:
"Em vừa quay lại chưa đầy một năm, giờ là lúc có thêm tác phẩm để củng cố tên tuổi. Bộ phim trước thì đã hoãn lại, nếu không thì em thử cân nhắc chương trình du lịch xem? Phản hồi trên mạng với chương trình thực tế này cũng rất tốt."
"Chị đưa kịch bản đây để em suy nghĩ thêm."
Chiếc xe dừng trước cửa căn biệt thự số 8. Lâm Thanh Sênh bước xuống xe:
“Chị Vân, Tiểu Ngu còn đang ốm nên em không mời chị vào nhà được. Có gì mình liên lạc qua điện thoại nhé."
Chị Vân gật đầu, ánh mắt thoáng thất thần khi nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của bà khuất dần sau cánh cổng. Ba năm trước, ảnh hậu Lâm Thanh Sênh bất ngờ thông báo mang thai, khiến cả giới giải trí bất ngờ. Nhưng đó là chuyện vui, mọi người đều mừng cho bà. Ai ngờ lần gặp lại sau đó, bà đã mắc chứng trầm cảm sau sinh, ly hôn chồng, cắt đứt quan hệ với gia đình nhà chồng, và một mình nuôi ba đứa con. Điều làm bà kiệt quệ nhất chính là cậu con trai út...
Vừa bước vào nhà, Lâm Thanh Sênh đã thấy chị Triệu từ phòng khách đi ra.
“Chị Triệu, hôm nay Tiểu Ngu thế nào rồi?” Lâm Thanh Sênh vừa mở lời đã hỏi ngay về tình trạng của con trai.
Chị Triệu lắc đầu, khuôn mặt thoáng vẻ khó xử:
“Vẫn gặp ác mộng như mọi khi. Nhưng buổi chiều thì đã hạ sốt. Sau khi tỉnh dậy, thằng bé cứ ngồi thừ người, gọi hay đưa đồ chơi cũng không chịu phản ứng. Mới đây tôi lên xem thì nó lại ngủ rồi.”
“Tôi lên xem một chút.” Lâm Thanh Sênh cởϊ áσ khoác, bước nhanh lên lầu.
Trên giường, cậu nhóc nhỏ xíu đang ngủ say, khuôn mặt bầu bĩnh trắng hồng ánh lên chút sắc hồng phấn, hai bàn tay nhỏ nắm chặt để bên má, mái tóc đen mềm mại xõa ra hai bên ôm lấy hai gò má phúng phính. Trông thằng bé ngoan ngoãn và dễ thương đến mức khiến trái tim Lâm Thanh Sênh như mềm nhũn ra.
Bất chợt, hơi thở của cậu bé trở nên nặng nề hơn, chân tay bắt đầu quơ quào không yên. Rõ ràng, bé con lại gặp ác mộng. Không chần chừ, Lâm Thanh Sênh nhẹ nhàng bế bé con lên, ôm vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành, đúng như cách bà từng tưởng tượng biết bao lần.
Lúc này, chị Triệu đã bước vào, nhìn thấy vậy thì ngập ngừng nói:
“Bà chủ, để tôi bế Tiểu Ngu cho. Nếu không thằng bé tỉnh dậy sẽ quấy khóc mất.”
Lời nói của chị Triệu như lưỡi dao cứa vào lòng Lâm Thanh Sênh. Tại sao? Tại sao con trai bà không cho bà bế? Đứa con mà bà đã đánh đổi cả mạng sống để mang đến thế giới này lại chẳng chịu gần gũi mẹ mình.
Chỉ đến khi cảm giác trống rỗng xuất hiện trong vòng tay, Lâm Thanh Sênh mới nhận ra bản thân vừa mất kiểm soát. Nếu cứ tiếp tục như vậy, người bị tổn thương sẽ chính là Tiểu Ngu. Nghĩ đến đây, bà lùi lại vài bước, trong lòng vừa sợ hãi vừa áy náy.
Cậu bé trong vòng tay chị Triệu nhanh chóng tỉnh lại. Hàng mi dài khẽ run, đôi mắt đen láy mở ra, nhưng lại mang theo vẻ uể oải, buồn bã, không chút sinh khí khiến cho người khác đau lòng.