Thu Thập Lý mặt không biểu cảm ngẩng đầu nhìn cô: "Không có việc gì."
Sau đó đi trước một bước cầm thẻ phòng quẹt mở cửa phòng hạng sang, đi giày cao gót vào trong, để lại Đậu An Dao cầm thẻ phòng, ngơ ngác nhìn cánh cửa mở toang.
Đậu An Dao nhìn số phòng trên thẻ, rồi lại nhìn số phòng trên cửa.
Không phải chứ, người quản lý phải ở chung phòng hạng sang với nghệ sĩ sao?
Cô không tin!
Đúng lúc Đậu An Dao đang cân nhắc xem có nên đổi phòng với Cao Tiểu Xu không, một giọng nói vang lên sau lưng cô.
"Chị?"
Chị?
Đậu An Dao quay đầu lại nhìn.
Lúc này cô vẫn đang đứng ở hành lang, hành lang khách sạn đều trải thảm, cách âm rất tốt, một cô gái không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở phía sau Đậu An Dao không xa.
Đậu An Dao có một thoáng giật mình vì người đột nhiên xuất hiện, đợi đến khi nhìn rõ mặt người kia, cô mới hơi ngẩn ra.
Là một cô gái thoạt nhìn rất ngoan, mái tóc đen dài ngang eo, khuôn mặt trái xoan, đôi lông mày cong cong, khiến người ta không dám lớn tiếng nói chuyện với cô ấy, sợ sẽ kinh động đến cô ấy.
"Ting ——"
Hệ thống im thin thít nãy giờ đột nhiên lên tiếng: "Ký chủ xin chú ý, đây chính là một trong những nữ chính của truyện, em gái kế của nguyên chủ, Văn Chỉ Hinh."
"Tiến độ câu chuyện hiện tại là, Văn Chỉ Hinh về cơ bản đã hết hy vọng với nguyên chủ, hai người ba tháng rồi không liên lạc, Văn Chỉ Hinh cũng đang dần dần bước ra khỏi chuyện này."
Đậu An Dao nghe xong liền hiểu ý của hệ thống, hai người bây giờ giống như chị em trong gia đình tái hôn bình thường, không có quan hệ gì khác.
"Chỉ Hinh, lâu rồi không gặp."
Trong nháy mắt hiểu rõ quan hệ của hai người, Đậu An Dao tự cho là mình nở nụ cười "hòa ái" nhất mở miệng chào hỏi.
Người ta bị tổn thương còn chủ động chào hỏi cô, cô không thể lạnh nhạt đáp lại được. Đối với một người em gái đáng yêu như vậy, nguyên chủ sao lại nhẫn tâm làm tổn thương người ta, cho dù không thích, cũng nên xử lý khéo léo hơn chứ.
Nghĩ vậy, nụ cười trên mặt Đậu An Dao càng rạng rỡ hơn.
Mà Văn Chỉ Hinh nhìn nụ cười rạng rỡ của cô lại có chút thất thần, nụ cười rạng rỡ hòa ái như vậy, thật sự là, dành cho mình sao?
Sau khi bố nɠɵạı ŧìиɧ, cô và mẹ bị đuổi ra khỏi nhà, lúc đó cô còn nhỏ, chẳng thể làm được gì, chỉ có thể nhìn mẹ vất vả mang theo mình bôn ba, cuối cùng đến Đậu gia.
Mẹ của Văn Chỉ Hinh trước đây từng làm kế toán, nhưng vì sau khi kết hôn đã ở nhà làm nội trợ, mất liên lạc với xã hội mười mấy năm, sau khi ly hôn muốn đi làm lại, rất ít người chịu thuê.
Không còn cách nào, mẹ Văn Chỉ Hinh chỉ có thể làm những công việc đơn giản nhất, ví dụ như rửa bát bưng bê, làm nhân viên phục vụ...
Nguyên chủ có nhà mở quán lẩu, mẹ của Văn Chỉ Hinh đến làm việc tại quán của ba nguyên chủ, hai người qua lại rồi cũng quen biết nhau.
Mẹ Văn tính tình rất tốt, làm việc nghiêm túc, lại còn dẫn theo một đứa nhỏ, mọi người cũng nghĩ nên chiếu cố nhiều hơn, dần dà, tình cảm cũng từ đó mà nảy sinh.
Thật ra trước khi mẹ Văn tái hôn với ba Đậu, Văn Chỉ Hinh đã từng gặp nguyên chủ.
Lúc ấy quy mô quán lẩu của ba Đậu còn chưa lớn, rất nhiều việc phải làm từ đầu, lúc nguyên chủ có việc tìm ba Đậu, sẽ trực tiếp tới quán lẩu.
Văn Chỉ Hinh còn nhớ ngày đó, học bổng cô bé xin được đã về, có một ngàn tệ, cô bé vui đến mức tan học liền chạy tới chỗ mẹ làm tìm bà, muốn nhanh chóng nói cho bà biết tin tức này.