Editor: Mèo Thích Ăn Cá
Beta: Mon
Không thể chịu được việc đen tối bị Bạch Tư Căng nói thẳng mặt như vậy, Tô Minh Triết tức giận đến mức cả người run rẩy.
Anh thẹn quá hóa giận, giơ nắm đấm đấm thẳng vào Bạch Tư Căng.
Nhưng chưa kịp đến giữa không trung, tay anh đã bị Bạch Tư Căng chộp chặt.
Tô Minh Triết ngớ người, lập tức dùng tay còn lại tấn công.
Vô ích, tay đó cũng bị Bạch Tư Căng tóm gọn.
Bạch Tư Căng siết mạnh, chỉ một lúc sau, cổ tay Tô Minh Triết đã xuất hiện hai vệt đỏ.
"Bạch Tư Căng, buông ra! Cậu làm đau tôi!"
"Tôi bảo cậu buông ra, không nghe thấy sao?"
Giãy giụa thêm vài lần, vành mắt Tô Minh Triết liền đỏ lên, không hiểu sao lại khiến người khác cảm thấy đáng thương.
Chẳng trách anh trai nguyên chủ, một kẻ lăng nhăng, lại động lòng với anh ta.
Tuy nhiên, Bạch Tư Căng không hề động lòng, mà chỉ thích bắt nạt kẻ yếu.
Chỉ đến khi Tô Minh Triết đau đến mức không chịu nổi, nước mắt trào ra, Bạch Tư Căng mới miễn cưỡng buông tay.
Buông tay xong, hắn còn thuận tiện chỉnh lại bộ vest lộn xộn của Tô Minh Triết.
Tô Minh Triết muốn tránh, nhưng sức lực của Bạch Tư Căng quá lớn, hắn không thể phản kháng.
Bạch Tư Căng, vốn thích trêu đùa người khác, đôi mắt đào hoa đẹp đẽ đầy vẻ giễu cợt. Trong khi chỉnh lại quần áo, hắn vừa làm vừa nói: "Minh Triết, nhìn cậu đi, ngoại hình không tệ, sao lại chọn anh trai tôi? Cậu nghĩ hắn có gì hay? Nghĩ hắn sẽ cưới cậu, hay nghĩ hắn có con cũng mặc kệ cậu? Hay là, cậu thấy kỹ thuật của hắn không tốt?"
"Nếu là điều cuối cùng, sao không thử tôi? Tôi còn trẻ, sức lực dồi dào, đảm bảo vượt xa Bạch Tư Trầm."
Giọng nói của Bạch Tư Căng trầm ấm, đầy từ tính, kết hợp với chiều cao hơn Tô Minh Triết hơn 10cm tạo cảm giác áp bức.
Nghe hắn nói, tai Tô Minh Triết đỏ lên không tự chủ.
Một lúc sau, hắn mới nhận ra Bạch Tư Căng đang sỉ nhục mình.
Tô Minh Triết giận tím mặt, dùng hết sức đẩy mạnh Bạch Tư Căng ra: "Cậu đang nói nhảm cái gì vậy?!"
"Ha ha ha, chị dâu hai, đừng nóng." Bạch Tư Căng cười, buông tay ra: "Tôi chỉ muốn nhắc cậu rằng, anh trai tôi keo kiệt lắm. Hắn có thể đưa cậu tiền, nhưng không chắc là để cậu tiêu. Nếu cậu dám đưa tôi 50 triệu này, hắn có thể lột da cậu đấy."
"Được rồi, tôi nhận tiền, cáo từ."
Nói xong, Bạch Tư Căng cố ý giơ tấm thẻ ngân hàng lên trước mặt Tô Minh Triết, rồi quay người bước ra khỏi cửa.
Tô Minh Triết đứng đó, đắm chìm trong những lời Bạch Tư Căng nói, mãi vẫn chưa hoàn hồn.
"Bạch Tư Trầm thật sự sẽ lột da mình sao?"
Nghĩ kỹ lại, đúng là Bạch Tư Trầm có tính khí không tốt, dễ nổi giận, thường xuyên quát tháo.
Hơn nữa, hắn ăn cả nam lẫn nữ, thay tình nhân như thay áo. Làm sao hắn đảm bảo được rằng Bạch Tư Trầm sẽ không tức giận khi biết mình mất 50 triệu?
Càng nghĩ, Tô Minh Triết càng hoảng hốt. Cuối cùng, hắn túm chặt đạo diễn Trần, mắt đỏ hoe, gần như phát điên: "Đạo diễn Trần, tôi không thể mất 50 triệu đó! Ông mau đưa tiền bồi thường hợp đồng cho tôi! Cả tiền lương nữa, ông phải ứng trước cho tôi, nếu không tôi sẽ không đóng vai nam chính!"
Đạo diễn Trần vốn định dựa vào Tô Minh Triết để đối phó với Bạch Tư Căng.
Ai ngờ Tô Minh Triết còn kém cỏi hơn cả chính ông ta.
Trước đây, ông đã sớm đẩy Tô Minh Triết ra ngoài, nhưng bây giờ, danh tiếng ông không tốt, diễn viên lại khó tìm, đành phải đồng ý ứng trước tiền lương cho Tô Minh Triết.
Chỉ lúc đó, Tô Minh Triết mới thở phào, ngồi bệt xuống ghế.
---
Ra khỏi cửa, Bạch Tư Căng đi đến bãi đỗ xe của đoàn phim, tìm chiếc Bentley của nguyên chủ, lái thẳng đến biệt thự ở ngoại ô mà nguyên chủ đã thuê.
Lúc này, Tiểu Yêu kéo theo một bao tải lớn, khó nhọc xuất hiện.
Ngay khi vào trong không gian tinh thần, Tiểu Yêu liền mở cổng không gian, truyền cả bao tải kẹo đến ghế phụ bên cạnh Bạch Tư Căng.
Sau đó, thở hổn hển báo cáo: [Ký Chủ, toàn bộ đều là kẹo vị dâu tây. Anh vừa ý chứ?]
Bạch Tư Căng liếc qua túi kẹo, mắt sáng lên: "Không tệ, rất hiểu chuyện."
Tiểu Yêu được khen, ngạo nghễ vỗ ngực: [Ký chủ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng![
Chỉ cần làm Ký chủ vui vẻ, nó hệ thống liền sẽ không bị hack.
Nó sẽ nỗ lực.
Rời khỏi khu thành thị.
Tư Căng chuyển xe sang chế độ lái tự động.
Hắn bóc một cây kẹo que, cho vào miệng, đôi mắt lập tức sáng rực như sao.
"Hmmm..."
500 năm rồi chưa được ăn kẹo, thật là ngon.
Thiếu niên dựa lưng vào ghế lái, khép hờ đôi mắt.
Ánh hoàng hôn nhạt xuyên qua cửa sổ xe, phủ lên người hắn, tựa như một lớp ánh sáng dịu dàng, khiến cả cơ thể hắn trở nên ôn nhu hơn.
Gió đêm lướt qua, khẽ vuốt mái tóc ngắn của hắn.
Bởi vì trong miệng ngậm kẹo que, thấp thoáng lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ đáng yêu.
Giống như một chú mèo, vừa lười biếng, vừa cao quý.
Đẹp như một bức tranh.
Trong thức hải, Tiểu Yêu nhìn thấy dáng vẻ của Tư Căng thì mê mẩn, cả cơ thể như tràn ngập những đám mây hồng phấn.
"A~ Ký Chủ cũng đáng yêu quá đi mà ~"
Xe nhanh chóng tiến đến căn biệt thự ở ngoại ô. Chiếc xe nhanh chóng chạy đến biệt thự.
Tư Căng bước vào phòng, mang túi kẹo vào phòng khách, sau đó đi lên lầu.
Biệt thự này là nơi nguyên chủ thuê để sống cùng bạn trai Kiều Sương.
Thực chất, tiền thuê đều do nguyên chủ chi trả, nguyên chủ thường xuyên bôn ba bên ngoài còn Kiều Sương lợi dụng cơ hội để dẫn phụ nữ về nhà ăn chơi trác táng.
Nguyên chủ, đến lúc chết, vẫn không biết Kiều Sương thực ra không thích đàn ông.
Hắn vừa dùng lý do kết hôn để lừa gạt nguyên chủ, vừa dùng tiền của nguyên chủ để nuôi dưỡng tình nhân bên ngoài.
Điều này cũng giải thích tại sao dù sống chung nhiều năm, Kiều Sương vẫn chưa bao giờ động chạm đến nguyên chủ.
Bởi vì hắn không thể xuống tay với nam nhân!
Khi vừa đến trước cửa phòng ngủ, Bạch Tư Căng nghe thấy những tiếng động mờ ám phát ra từ bên trong.
Một giọng nữ yêu kiều vang lên: "Anh thật hư quá, nhẹ một chút đi mà~"
Rầm!
Bạch Tư Căng không chút do dự đá tung cửa!