Toàn Quan Vương Tọa

Chương 11: Việc đầu tiên phải làm chính là xé bỏ hợp đồng

EDIT: HẠ

Căn cứ huấn luyện doanh của Thương Hồn rất lớn, phòng họp nằm ở một chỗ rẽ dưới tầng một.

Trên người Lâm Toại Đường đã có thêm áo khoác của Trì Hoài.

Một đường đi tới, thẳng đến khi cửa phòng họp xuất hiện trong tầm mắt, bước chân của cậu bắt đầu chậm lại, cuối cùng ngừng hẳn.

Hạ Băng Qua đi tuốt ở phía trước vừa mới đẩy cửa phòng họp ra, quay đầu lại nhìn thấy Lâm Toại Đường đang đứng tại chỗ bất động, hắn có chút nghi hoặc vẫy vẫy tay: “Sao thế Lustre, tới đây nhanh lên.”

Lâm Toại Đường không tiếng động rũ mắt, cậu âm thầm hít một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn trạng thái đang căng chặt của mình.

Cậu vẫn còn nhớ rõ tình cảnh sẽ diễn ra phía sau cánh cửa này.

Trong nhiều đêm dài hối hận, cậu đã từng mơ thấy cảnh tượng này vô số lần, cũng từng ảo tưởng có thể quay lại thời điểm này, nảy sinh ác độc đi lên xé bỏ bản hợp đồng đã khiến bọn họ đi lên con đường hoàn toàn không có lối về kia.

Mà hiện tại cậu cư nhiên được làm lại một lần nữa, thật sự có cơ hội thay đổi tương lai, nhưng cậu lại đột nhiên cảm thấy đặc biệt không chân thật.

Lâm Toại Đường chậm rãi hít sâu một hơi, nỗ lực để xua đuổi những suy nghĩ miên man và cảm xúc phức tạp của mình.

Đột nhiên, lực lượng đè trên vai chợt nặng.

Quay đầu nhìn lại, Lâm Toại Đường lập tức đối diện với tầm mắt Trì Hoài.

Tóc đuôi sói được buộc tùy ý ở sau đầu khiến dáng vẻ của người này mang theo vẻ tản mạn, vẫn là độ cung nhợt nhạt lại tùy ý kia, không biết khi nào anh đã đi đến bên người cậu, nhẹ nhàng bâng quơ vỗ nhẹ lưng cậu: “Đi thôi.”

Đó là một loại tiếp xúc thực đột nhiên lại rất rõ ràng, không chờ Lâm Toại Đường hoàn hồn, cậu đã theo bản năng đi theo dẫn dắt của Trì Hoài, lần nữa tiến lên từng bước.

Cậu cũng không biết chính mình đã đi vào cánh cửa phòng họp kia như thế nào, trong mắt Lâm Toại Đường chỉ có mặt nghiêng góc cạnh rõ ràng của người nọ, trong lòng có cái gì đó chợt động một chút, thời điểm rũ mắt, thần sắc cậu cũng đã hoàn toàn bình tĩnh lại.

Đúng vậy, cậu mẹ nó nghĩ nhiều như vậy để làm gì?

Mặc kệ lần này kết quả cuối cùng sẽ ra sao, cậu mẹ nó nhất định phải phản kháng vận mệnh đến cùng!

Cậu cứ như vậy đi theo dẫn dắt của Trì Hoài, bước vào cánh cửa kia.

Người bên trong vừa mới chào hỏi Hạ Băng Qua, khi ngẩng đầu lại thấy hai người đi vào, người nọ lộ ra nụ cười làm ăn tiêu chuẩn: “Xem ra Embers và Lustre có cảm tình rất tốt.”

Trì Hoài ngồi xuống ở bên cạnh, Lâm Toại Đường cũng không tỏ ý kiến chỉ đè thấp khóe miệng, tùy tiện kéo một cái ghế dựa ngồi xuống.

Người phụ trách mảng đầu tư thể thao điện tử của Bắc Thần tư bản tên là Giải Điền, chiến đội đỉnh cấp KOT chính là chiến đội do một tay hắn sáng lập.

Mà ngoại trừ trò chơi 《Thương Hồn》này, hắn còn quản lý rất nhiều hạng mục đầu tư thể thao khác, cứ như vậy không ngừng khai thác mở rộng, mục tiêu của người này chính là mở ra một đế quốc thể thao điện tử mang lại lợi nhuận cao cho tập đoàn Bắc Thần.

So với những nhà tư bản khác, Giải Điền không thể nghi ngờ chính là một người làm ăn có tầm nhìn rất xa, bởi vậy trong lúc các chiến đội hào môn khác chỉ suy nghĩ nên dùng cách nào để bổ sung thêm lực lượng tuyển thủ trẻ, hắn đã quyết đoán đưa ra quyết định, rót vốn giúp Ban thiên tài thành lập một chiến đội game hoàn toàn mới.

Mặc dù thời điểm mới vừa giành được tổng quán quân, bốn người đã được các chiến đội hào môn trong giới chú ý, nhưng nói đến cùng bọn họ còn chưa chính thức rời khỏi huấn luyện doanh, mặc kệ nhìn từ góc độ nào, Bắc Thần tư bản nguyện ý bỏ ra nhiều tâm tư như vậy chỉ để thành lập một chiến đội hoàn toàn mới vì bọn họ, hành vi này không thể nghi ngờ đã biểu hiện ra mười phần thành ý muốn hợp tác.

Mỗi một đãi ngộ Bắc Thần tư bản đưa ra đối với đám người mới như nhóm Lâm Toại Đường mà nói thì chính là trèo cao, đủ để bọn họ vừa debut đã có thể đứng trên điểm cao nhất của vạch xuất phát, cơ hồ không có bất luận lý do gì có thể bắt bẻ —— Nếu, bọn họ không biết chuyện sẽ phát sinh trong tương lai, có lẽ bọn họ sẽ cảm thấy chính mình đã kiếm hời, sau đó vội vàng ký hợp đồng.

Cũng chính vì nguyên nhân này, đối mặt với bên đối tác cơ hồ không có điểm gì có thể bắt bẻ như vậy, sau khi kiểm tra đối chiếu tất cả chi tiết trong hợp đồng, giám đốc mang đội Lưu Lương đã cảm thấy tràn ngập chờ mong đối với chiến đội mới thành lập này.

Kỳ thật cũng không thể trách Lưu Lương bị che mờ hai mắt, loại công ty lớn giơ tay là có thể khuấy đảo cả giới kinh doanh như Bắc Thần tư bản, bọn họ quá hiểu cách làm thế nào để lợi dụng lỗ hổng trong quy tắc, nếu không phải sau này bọn họ chủ động bại lộ gương mặt thật xấu xí, chỉ sợ ai cũng sẽ không phát hiện ra phía sau bản hợp đồng nhìn như mười phần thành ý này cư nhiên lại chôn giấu nhiều bẫy rập trí mạng như thế.

Mà trước mắt, con sói đói cố ý biểu hiện dáng vẻ dịu ngoan còn chưa bóc ra lớp da dê khoác trên người, đang nói chuyện vô cùng uyển chuyển êm tai, hướng dẫn từng bước để lừa gạt bọn họ tiến vào tương lai vạn kiếp bất phục.

“5 năm? Chiến đội mới thành lập trực tiếp ký hợp đồng 5 năm, thời hạn này hình như có hơi dài?” Hạ Băng Qua nhanh chóng đọc xong hợp đồng, thật ra lại nhạy bén bắt giữ được một nội dung trong đó.

Giải Điền mười ngón tay đan nhau đặt ở trước người, trên mặt vẫn là nụ cười của người làm ăn không thể bắt bẻ: “Không dài, 5 năm chỉ là thời gian một vương triều vừa mới bắt đầu mà thôi. Yên tâm, chuyên gia phân tích chuyên nghiệp bên tôi đã tiến hành phân tích đánh giá thực lực của các vị, chỉ cần bốn vị có thể đảm bảo trong lúc đội ngũ thi đấu, các cậu có thể nỗ lực hăng hái, tôi tin tưởng, chúng ta nhất định có thể thu hoạch được tương lai cả hai bên cùng thắng.”

Hạ Băng Qua suy nghĩ một chút, cực kỳ tự nhiên đưa ra yêu cầu: “Chúng tôi có thể ký hợp đồng 1 năm để thử trước không? Loại chuyện ký hợp đồng này cũng giống như một cuộc hôn nhân, loại hợp tác chưa yêu đương đã trực tiếp đi đăng ký kết hôn như thế này, ít nhiều gì cũng phải có thời gian ‘sống thử’ để chúng ta biết hai bên có thích hợp hay không, ngài Giải cảm thấy tôi nói đúng không?”

Thần sắc Giải Điền có chút tiếc nuối: “Xin lỗi, 5 năm đã là hợp đồng có kỳ hạn ngắn nhất bên chúng tôi có thể tiếp thu. Dù sao đầu tư thành lập một chiến đội mới cũng tốn không ít tài nguyên, chúng tôi cần phải có một khoản đảm bảo nhất định, tôi hy vọng các vị ở đây có thể hiểu suy nghĩ của chúng tôi.”

Gia cảnh Hạ Băng Qua khá giả, trải qua mưa dầm thấm đất, hắn đương nhiên cũng có thể hiểu suy nghĩ của Giải Điền, nhưng lý giải thì lý giải, hắn vẫn khó có khi cân nhắc nhiều thêm một chút.

Sau khi tự hỏi, hắn nhìn về phía Lục Trí ở bên cạnh: “Cậu cảm thấy thế nào?”

Lục Trí đối diện tầm mắt hắn: “Tôi đã nói kết quả bài Tarot cho cậu rồi.”

Hạ Băng Qua mệt tâm: “Phiền cậu tạm thời vứt bỏ cái huyền học đáng chết kia đi.”

Lục Trí nghĩ nghĩ: “Nếu nói đến vấn đề khác, tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất, chính là bốn người phải cùng một đội.”

Lâm Toại Đường ôm thân mình ngồi ở góc trên sô pha, liếc mắt nhìn động tác dù bận vẫn ung dung uống trà của Giải Điền, không khỏi cười nhạo một tiếng.

Cái biểu tình đã nắm chắc thắng lợi này, bất kể đã nhìn thấy bao nhiêu lần, cậu vẫn trước sau như một cảm thấy thật chán ghét.

Hỏi ý kiến Lục Trí xong, Hạ Băng Qua lại nhìn về phía Lâm Toại Đường: “Lustre, cậu có ý tưởng gì không?”

“Tôi?” Khóe miệng Lâm Toại Đường nhếch lên một nụ cười lạnh băng, thời điểm ngước mắt nhìn lên cậu chỉ thấy Giải Điền cũng vừa vặn đang nhìn về phía cậu, đuôi lông mày thoáng nhếch lên, Lâm Toại Đường chậm rãi đổi tư thế, từ từ ngồi thẳng thân mình.

Cậu cầm bản hợp đồng đang đặt trên bàn vào tay, một tiếng cười khẽ, đôi tay nắm chặt mặt trên trang giấy, đột nhiên dùng sức kéo mạnh.

“Xoẹt ——!”

Tiếng vang thanh thúy cắt vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng khách.

Ngay sau đó, lại là vài tiếng xé rách vang lên rõ ràng.

Lặp đi lặp lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ màng tai mọi người.

Giám đốc Lưu Lương hoàn toàn không dự đoán được cậu sẽ làm như vậy, hắn cả kinh nhảy dựng ra khỏi sô pha: “Lustre, cậu làm gì thế?!”

Bởi vì bị sốt, tầm mắt Lâm Toại Đường có chút mê ly, nhưng cậu hoàn toàn không hề che giấu ý cười trên gương mặt, khóe miệng gợi lên một độ cung tươi sáng tới cực điểm.

Trong nháy mắt này, khuất nhục và bất đắc dĩ, đau lòng và không cam đối với Trì Hoài, tất thảy những cảm xúc đã bị cậu kiệt lực che giấu trong nhiều năm qua rốt cuộc giống như những trang giấy vừa bị xé rách này, để lộ ra một vết rạn lớn, giúp cậu có thể phát tiết hoàn toàn .

Chỉ có chính cậu biết, cậu đã từng ảo tưởng ra cảnh tượng như vậy vô số lần.

Nếu đã có được một cơ hội, chuyện đầu tiên cậu muốn làm sau khi trọng sinh, đương nhiên là hoàn toàn xé bỏ bản hợp đồng đã hủy hoại tương lai của tất cả bọn họ, để những vận mệnh đáng chết kế tiếp đi gặp quỷ hết đi!

Lâm Toại Đường đảo qua gương mặt không thể duy trì tươi cười của Giải Điển, trên khuôn mặt cau có nhất quán tràn ra biểu tình châm chọc đến cực điểm, ngữ điệu bình thản chậm rãi: “Lương ca, anh đừng khẩn trương. Tôi chỉ cảm thấy cách làm hiện tại của mình hẳn là có thể trực tiếp biểu đạt lập trường của tôi.”

Lưu Lương thiếu chút nữa hít thở không nổi.

Mẹ nó sao trước đó cậu không nói lập trường của cậu với tôi, hiện tại trực tiếp dùng hành động để biểu đạt lập trường, cậu căn bản không cho tôi một chút thời gian để chuẩn bị!

Động tác của Lâm Toại Đường vẫn không nhanh không chậm như cũ.

Chờ đến khi hợp đồng đã bị xé thành mảnh nhỏ, cậu không quên đặt hợp đồng đã bị xé thành giấy vụn lên bàn trà, chậm rì rì đẩy thứ này đến trước mặt Giải Điền, trên mặt vẫn là tươi cười lạnh như băng: “Giải tổng là người thông minh, tôi tin anh có thể hiểu ý tứ tôi muốn biểu đạt.”

Giải Điền đã lăn lê bò lết trên thương trường nhiều năm, đến cuối cùng hắn vẫn có thể duy trì được hoà thuận bề ngoài, cười nhìn về phía Lâm Toại Đường: “Có lẽ do tôi suy nghĩ nhiều, tôi luôn cảm thấy hình như Lustre đã sinh ra hiểu lầm gì đó đối với Bắc Thần tư bản chúng tôi thì phải?”

“Đúng là ngài đã suy nghĩ nhiều, không có hiểu lầm gì cả.” Lâm Toại Đường lười biếng nâng mí mắt, “Gương mặt khó gần này của tôi là trời sinh, đối với ai cũng là biểu tình này, tôi chỉ đơn thuần cảm thấy quý công ty cũng không phải đối tượng hợp tác mà tôi mong muốn, vì không muốn sau này xuất hiện tình trạng lì lợm la liếʍ không cần thiết, tôi muốn thông qua phương thức này để bày tỏ rõ ràng thái độ kiên định của tôi.”

Hai tay cậu đặt trên mặt bàn, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bản hợp đồng đã bị xé thành mảnh nhỏ, nhắc lại: “Tôi, Lustre, đời này không muốn có nửa phần quan hệ nào với Bắc Thần tư bản.”

Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí trong phòng lại lần nữa lâm vào giằng co.

Cuối cùng, Hạ Băng Qua nhẹ nhàng cười một tiếng: “Vậy được rồi, nếu tiểu Lustre của chúng tôi đã không thích, vậy thì tôi cũng không ký. Vừa ký đã là hợp đồng 5 năm, dù sao tôi cũng không phải loại người tùy tiện như vậy.”

Đối với việc này Lục Trí hiển nhiên cũng không có bất kỳ ý kiến gì: “Tôi đã sớm nói rồi, hợp đồng hôm nay không quá thích hợp.”

Khóe miệng Hạ Băng Qua hơi cong lên, giọng điệu đầy vẻ ghét bỏ: “Tốt nhất cậu đừng nên nhắc tới mấy thứ huyền học đó nữa.”

Hắn quay đầu đi, nhìn về phía người nào đó vẫn luôn không lên tiếng: “Embers, cậu thì sao?”

Thần thái vốn giương cung bạt kiếm của Lâm Toại Đường đột nhiên cứng lại, cậu cũng dứt khoát quay đầu nhìn về phía này.

Nếu nói bản hợp đồng này đã mang cậu rơi vào vực sâu, vậy thì người trước mắt mới chân chính là người đã bị nó kéo túm xuống tận đáy vực.

Lúc này đây, liệu mọi thứ có thể hoàn toàn thay đổi không?

Đều đã trọng sinh, làm ơn thay đổi một chút thôi.

Được không?

Trì Hoài chú ý tới tầm mắt của Lâm Toại Đường nhìn về phía này, trong nháy mắt ấy anh có thể đọc ra vô số cảm xúc phức tạp đan xen trong mắt cậu, tất thảy khiến hô hấp của anh buộc chặt thêm vài phần.

Đầu ngón tay khẽ run lên, Trì Hoài khẽ vuốt phần tóc đuôi sói bị cột sau đầu, sau đó bình tĩnh cầm bản hợp đồng được đặt trước mặt lên.

Cứ rũ mắt như vậy, động tác của anh giống hệt Lâm Toại Đường, một lần lại một lần, trực tiếp xé bản hợp đồng thành vô số mảnh nhỏ.

Theo đôi mắt nâng lên, trên mặt Trì Hoài chỉ còn lại tươi cười tản ra chút lưu manh nhất quán: “Tôi nghe Lustre.”

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Toại Đường: Hừ, tốt nhất anh nên nghe theo em, không được tự mình quyết định. # Chỉ chỉ trỏ trỏ.jpg