EDIT: HẠ
Phòng huấn luyện độc lập, bởi vì không có lịch huấn luyện, các thiếu niên nghiện mạng đang ngồi trong phòng huấn luyện tận hưởng khoảng thời gian nhàn nhã hiếm có.
Được mệnh danh là thế hệ kiệt xuất nhất của huấn luyện doanh Hoa Quốc, bốn người vừa mới đại biểu khu thi đấu tham gia trận thi đấu giao lưu huấn luyện doanh toàn cầu, đồng thời đã thành công ôm được cúp quán quân danh giá trong phần thi đoàn đội.
Trận thi đấu này vốn dĩ chỉ là một trận thi đấu nhỏ vô danh, thế nhưng theo các nhà truyền thông lớn không ngừng tuyên truyền, nó đột nhiên trở thành trận thi đấu khiến các giới chú ý, cái tên “Ban thiên tài” cũng nhanh chóng được lan truyền, giám đốc các câu lạc bộ lớn cũng vì thế mà như hổ rình mồi, mấy ngày nay đại chiến đào người đang đánh đến khí thế hừng hực.
Suốt một thời gian dài, 《Thương Hồn》ở khu thi đấu Hoa Quốc vẫn luôn khuyết thiếu các tuyển thủ trẻ tiềm năng, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào những thiếu niên này, muốn nhìn xem đến cuối cùng bốn người mới có thực lực mạnh mẽ này sẽ rơi vào nhà ai.
Trì Hoài ngồi bên cửa sổ, ở góc độ này, ánh nắng mặt trời vừa vặn không chiếu vào trên người anh, cả người anh cứ như vậy lâm vào bên trong bóng râm mờ tối.
Tin nhắn trả lời đã được gửi đi một lúc lâu, người đối diện vẫn không gửi tin nhắn mới, tầm mắt anh cứ như vậy dừng trên bức ảnh chân dung trong màn hình, hồi lâu vẫn không dịch chuyển.
Tóc tỉa đuôi sói được buộc tùy ý phía sau đầu, vài sợi tóc mái rơi rụng trên khuôn mặt, che đi cảm xúc thâm thúy không rõ trong đôi mắt, hoàn toàn không nhìn ra được rốt cuộc người này đang suy nghĩ gì.
*Tóc đuôi sói: Tóc mullet (Kiểu tóc được cắt xếp lớp, phần đuôi tóc thường được để dài).
Từ lúc nhận được tin nhắn đầu tiên tới hiện tại, anh vẫn luôn duy trì tư thế này chưa từng động đậy dù chỉ một chút.
Hạ Băng Qua cầm lon Coca trong tay, cả người lười biếng dựa lưng lên sô pha, gương mặt tuấn tú có thể so với minh tinh thần tượng, lúc này hắn đang ghé sát vào màn hình điện thoại, khuôn mặt phản chiếu trên màn hình phóng đại đến cực hạn: “Ai vừa gửi tin nhắn thế, cậu vừa đọc xong liền giống như bị định thân?”
Cảm xúc trong mắt Trì Hoài chợt lóe mà qua, anh thong thả ung dung đóng màn hình di động: “Lustre, hỏi chúng ta đang ở chỗ nào.”
Hạ Băng Qua chậc một tiếng: “Bị sốt thành như vậy rồi còn không chịu nghỉ ngơi cho tốt, vừa ngủ dậy chuyện đầu tiên làm chính là đi tìm cậu? Bằng không cậu đi về phòng nhìn cậu ấy đi, dù sao chúng ta còn chưa nhận được tin tức cụ thể từ anh Lương, chờ có kết quả tôi sẽ thông báo lại cho các cậu.”
Nói xong, thấy Trì Hoài vẫn đang ngồi tại chỗ không nhúc nhích, hắn chậm rì rì liếc mắt, ánh mắt dừng lại lâu hơn một chút: “Không phải tôi nhiều chuyện, nhưng mà từ sau khi thi đấu trở về tôi phát hiện cậu có gì đó quái quái. Embers, cậu nói thật cho tôi biết đi, chẳng lẽ cặp đôi cộng sự tốt nhất ban thiên tài chúng ta đang cãi nhau hả?”
“Không có, là vấn đề của chính tôi.” Trì Hoài chống sô pha đứng lên, “Tôi đi xem Lustre thế nào, nếu bên này có tin tức mới cậu nhớ phải…”
Anh hơi dừng lại một chút, ngữ điệu không dễ thấy mà trở nên nặng nề hơn: “Nhớ báo cho tôi biết.”
“Đương nhiên, chuyện quan trọng như ký hợp đồng chuyên nghiệp, chúng ta khẳng định phải coi trọng.” Hạ Băng Qua cười đi vòng tới bên cạnh Lục Trí, liếc mắt nhìn thoáng qua lá bài Tarot Lục Trí bày trên mặt bàn, ngụm coca mới vừa uống vào miệng thiếu chút nữa đã bị sặc phun ra, “Thần côn, cậu lại bắt đầu làm gì thế?”
Nếu chỉ nhìn gương mặt đẹp trai cao lãnh tiêu chuẩn của Lục Trí, trước khi thật sự quen thuộc, bất luận kẻ nào cũng không thể tưởng tượng được một người như vậy lại có đam mê đặc thù đối với phương diện huyền học này.
Hắn đã sớm tập mãi thành quen với cách xưng hô này, nghe Hạ Băng Qua hỏi, khuôn mặt anh tuấn cao lãnh tỏa ra thần thái bình tĩnh: “Tùy tiện bói một quẻ, lần này chúng ta ký hợp đồng, có lẽ sẽ không thuận lợi.”
Trì Hoài vốn đã đi tới cửa phòng, nghe thấy lời này cũng dừng chân lại.
Ngữ điệu Hạ Băng Qua có hơi bất đắc dĩ: “Cậu không thể ra kết quả nào tốt hơn sao? Cậu bói thêm một quẻ nữa thử đi.”
Lục Trí không chút do dự cự tuyệt: “Tính lại sẽ không chuẩn.”
Hạ Băng Qua như nghe được chuyện cười: “Nói như kiểu hiện tại cậu bói rất chuẩn ấy.”
Lục Trí không tỏ ý kiến: “Đến lúc đó cậu sẽ biết.”
Đáp lại hắn, là tiếng cười nhạo của Hạ Băng Qua.
Trì Hoài thu hồi chú ý, không tiếp tục nghe đối thoại của hai người, vươn tay muốn mở chốt cửa.
Còn chưa vặn mở chốt cửa, cửa phòng huấn luyện đã bị người mở ra từ bên ngoài.
Hai người đứng ở cửa hiển nhiên cũng không nghĩ tới cư nhiên có thể đυ.ng phải đối phương vào ngay lúc này, trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, chung quanh dường như lập tức an tĩnh lại.
Hiển nhiên Lâm Toại đường đã tùy tiện lấy một bộ quần áo nào đó để mặc lên người, ngay cả khóa kéo cũng lỏng lẻo rũ ở trên áo, bởi vì chạy chậm tới nơi này, khuôn mặt vốn đỏ bừng vì bệnh lúc này lại càng đỏ ửng bất thường.
Hơi thở dồn dập còn chưa kịp ổn định, bởi vì đột ngột đối mặt với người nào đó, hô hấp của cậu rõ ràng càng thêm phập phồng, trong nháy mắt kia, đáy mắt cậu phảng phất có ngàn vạn con sóng lớn quét qua.
Toàn bộ thay đổi trên gương mặt cậu đều rơi vào trong mắt Trì Hoài, đầu ngón tay đang giơ trong không khí cũng dần dần siết chặt.
Lâm Toại Đường vẫn duy trì tư thế mở cửa, miệng hơi hơi hé ra, một lúc lâu sau mới rốt cuộc nghẹn ra được một chữ: “Anh…”
Còn chưa dứt lời, cậu đã bị Trì Hoài kéo vào trong phòng: “Bên ngoài quá lạnh, đi vào trước rồi nói sau.”
Xúc cảm ấm áp từ cổ tay truyền tới khiến Lâm Toại Đường có chút thất thần, chờ cậu phản ứng lại, bàn tay cậu vô thức giơ lên nắm chặt đầu vai Trì Hoài, giống như đang xác nhận gì đó không ngừng kiểm tra lặp đi lặp lại.
Trì hoài rõ ràng cũng cảm thấy sửng sốt trước hành động bất thình lình của cậu, ngay sau đó không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt có chút kinh ngạc, rũ xuống nhìn về phía Lâm Toại Đường, cuối cùng trong khoảng khắc cảm xúc phức tạp cuồn cuộn muốn trào ra, anh lại nhắm chặt mắt che dấu toàn bộ, cứ như vậy không hề phản kháng để mặc cho cậu kiểm tra.
Toàn bộ thay đổi cảm xúc chỉ diễn ra bất quá vài giây, Lâm Toại Đường chuyên tâm cúi đầu kiểm tra hoàn toàn không hề chú ý.
Cậu cẩn thận kiểm tra hồi lâu, thẳng đến khi xác định người trước mặt thật sự không có miệng vết thương nào trên người, đầu ngón tay đang túm lấy cổ áo lại siết chặt thêm vài phần, đáy lòng lại là nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Thần kinh vẫn luôn căng chặt vừa được buông lỏng, toàn thân Lâm Toại Đường thoát lực, suýt chút nữa đã trực tiếp ngã ngồi xuống mặt đất, cũng may Trì Hoài nhanh tay lẹ mắt kịp thời ra tay, dùng một tay nhanh chóng giúp cậu đứng vững.
Tình cảnh vừa rồi có chút hỗn loạn, nhưng đối mặt với cảnh tượng này, phản ứng đầu tiên của Lâm Toại Đường lại là nhịn không được muốn cười.
Nếu bọn họ thật sự đã gặp phải loại tai nạn xe cộ nghiêm trọng như vậy, bọn họ sao có thể lông tóc vô thương đứng ở chỗ này được chứ?
Cậu đây là, thật sự trọng sinh.
Hạ Băng Qua từ xa đã nhìn thấy một loạt động tác vừa rồi của hai người, hắn cũng tỏ vẻ quan tâm nói: “Tình huống như thế nào? Suốt khoảng thời gian từ nước ngoài trở về cậu vẫn luôn bị sốt, tiểu Lustre, chẳng lẽ cậu bị sốt hỏng đầu rồi hả?”
Nghe thấy lời này, Lâm Toại Đường rốt cuộc đã nhớ ra.
Năm đó sau khi đoạt được quán quân giải thi đấu giao hữu huấn luyện doanh toàn cầu, đúng là cậu đã bị sốt trong một khoảng thời gian rất dài.
Khó trách thời điểm vừa mới tỉnh lại cậu lại đau đầu như vậy.
Còn đang thất thần, Lâm Toại Đường đột nhiên bị một lực rất lớn kéo qua một bên, chờ đến khi phản ứng lại, cậu đã được Trì Hoài ấn ngồi trên sô pha.
Ngay sau đó trên người cậu có thêm một cái chăn mỏng, trong tay còn ôm thêm một cốc nước nóng hầm hập.
Hạ Băng Qua quan sát toàn bộ quá trình Lâm Toại Đường từ thân đơn thể mỏng đến khi võ trang đầy đủ, hắn vươn tay kéo ghế dựa bên cạnh ra ngồi xuống, chọn vị trí tốt nhất để quan sát, cực kỳ thành khẩn nói: “Tôi nói này Lustre, trời lạnh như vậy sao cậu không nằm ở trong ký túc xá nghỉ ngơi đi, chẳng lẽ cậu không sợ bị sốt hỏng đầu sao. Cái dáng vẻ cố ý lăn lộn này của cậu, thật sự rất giống bảo bảo không tìm thấy ba ba nên phải tìm tới tận cửa để cầu Embers chăm sóc.”
Cảm xúc phức tạp còn đọng ở ngực hồi lâu vẫn chưa tiêu tán, nghe thấy lời này, Lâm Toại Đường liếc mắt nhìn Hạ Băng Qua một cái, “Cầu ông nội cậu.”
Lâm Toại Đường vốn có một gương mặt rất đẹp trai, chỉ là gương mặt này rất dễ khiến người ta cảm thấy tính cách cậu tương đối lãnh khốc không muốn gần người, lúc này sắc mặt cậu trầm xuống, liếc mắt nhìn qua thật sự rất dọa người, Hạ Băng Qua thuận thế rụt cổ lại, vẻ mặt ủy khuất nhìn về phía Trì Hoài: “Embers, Lustre quát tôi.”
Lúc này Trì Hoài mới thu hồi tầm mắt vẫn luôn dừng trên người Lâm Toại Đường, khóe miệng cười ra một độ cung vừa phải: “Yên tâm, cậu ấy chỉ tùy tiện nói thôi, tôi cũng không có cháu trai lớn như cậu.”
Hạ Băng Qua sắp bị sặc chết, hắn chỉ có thể tìm kiếm đồng minh: “Thần côn, hai người vị trí tự do đã liên thủ rồi, cậu xem…”
Lục Trí: “Ừ, thấy được, cậu cố gắng lên nhé.”
Lạnh nhạt như vậy.
Hạ Băng Qua thở dài, rốt cuộc lựa chọn tước vũ khí đầu hàng: “Không thể trêu vào, không thể trêu vào.”
Trì Hoài nhìn về phía Lâm Toại Đường, quan sát trạng thái cậu một chút: “Đầu còn đau sao?”
Lâm Toại Đường biết Trì Hoài đang đứng phía sau mình, cậu vẫn luôn khống chế chính mình, không để bản thân quay đầu lại nhìn, thẳng đến khi thanh âm quen thuộc từ phía sau truyền đến, sống lưng cậu thoáng cứng đờ, lắc đầu một cách máy móc: “Không nghiêm trọng đến mức đó, vừa rồi tôi chỉ đang… Nghĩ đến một số chuyện.”
Trì Hoài trầm mặc trong một chớp mắt, cầm lấy cốc nước ấm đã bị Lâm Toại Đường uống một nửa, đi đến trước bàn đổ thêm nước ấm vào cốc: “Cầm lấy ủ ấm tay, chờ một lát, tôi đi tìm cho cậu một cái áo khoắc dày rồi sẽ đưa cậu về phòng nghỉ ngơi.”
“Tôi không vội trở về.” Đến lúc này, Lâm Toại Đường đã hoàn toàn nhớ ra hôm nay là ngày nào, cậu chậm rãi nhắm mắt nói, “Tôi muốn ở đây đợi… Hợp đồng.”
Trì Hoài vừa mới chuẩn bị xoay người đột nhiên dừng bước chân, hô hấp hơi đình trệ trong chốc lát, không khỏi nghiêng đầu nhìn bóng lưng Lâm Toại Đường.
Như là đang cố gắng xác nhận một việc gì đó, nhưng khi thật sự nhận được câu trả lời lại nhịn không được lựa chọn cách lảng tránh.
Nhưng là trong vài giây ngắn ngủi này, anh lại lần nữa kiềm chế toàn bộ cảm xúc nùng liệt trong nháy mắt, gật đầu “Ừ” một tiếng đáp lại: “Nhớ phải đắp chăn.”
Hạ Băng Qua nhìn Lâm Toại Đường chậm rãi bọc mình thành cái bánh chưng, có ý tốt nhắc nhở: “Tiểu Lustre, cậu thật sự muốn chờ ở chỗ này sao? Ký hợp đồng là chuyện lớn, anh Lương cũng không nói nhất định phải ký vào hôm nay.”
Lâm Toại Đường cuộn tròn thân thể nóng bừng trong chăn lông của Trì Hoài, nhẹ nhàng hít một hơi, mùi hương quen thuộc chỉ thuộc về Trì Hoài lập tức tiến vào trong xoang mũi: “Hôm nay, sẽ đến.”
Hạ Băng Qua lắc lắc đầu, hiển nhiên cũng không thể lý giải đối với ngữ điệu chắc chắn của cậu.
Hắn vừa muốn nói cái gì, cửa phòng huấn luyện đã bị mở ra lần nữa.
Đầu tiên là giám đốc Lưu Lương từ bên ngoài thò đầu vào, sau khi nhìn chung quanh một vòng, hắn lập tức vui vẻ: “Tôi còn cho rằng Lustre không ở đây! Nếu mọi người đều ở đây thì tốt quá, cùng nhau đi qua bên kia đi. Bên kia chúng tôi đã bàn xong hợp đồng rồi, các cậu theo tôi đến xem xem còn có vấn đề gì hay không.”
Hạ Băng Qua hơi sửng sốt: “Bên kia thật sự mang hợp đồng tới rồi sao? Là công ty từng tới đây lần trước?”
Lưu Lương gật đầu: “Ừ, là Bắc Thần tư bản.”
Vừa dứt lời, thân thể vừa mới đứng dậy cách đó không xa lập tức dừng lại một chút.
Trì Hoài thu hồi suy nghĩ, tiếp tục đỡ Lâm Toại Đường đứng lên, sau đó khoác lên người cậu một cái áo khoác to rộng: “Bên ngoài rất lạnh, mặc thêm cái này đi.”
*