EDIT: HẠ
Trừ phi… Trừ phi có biện pháp nào đó có thể hoàn toàn xé bỏ bản hợp đồng bán mình giam cầm Trì Hoài suốt mười năm kia.
Đáng giận!
Suốt những tháng ngày tuyệt vọng dài đằng đẵng này, rốt cuộc người này đã chịu đựng như thế nào?!
Lâm Toại Đường muốn nỗ lực bước ra khỏi quá khứ một lần nữa, nhưng cảm giác lực bất tòng tâm phát ra từ sâu trong nội tâm lại hung hăng đóng đinh cậu tại chỗ.
Trong nháy mắt như vậy, cậu cảm thấy dường như chính mình đang bị đặt trong một hoàn cảnh hoàn toàn khép kín.
Nghe không rõ, nhìn không tới, chỉ có thể chìm sâu vào loại mê mang hoàn toàn tuyệt vọng này.
Tất cả bọn họ, đều không thể nào tránh thoát.
“Lustre! Đừng đứng ở nơi đó!”
Hiện tại rốt cuộc cậu phải làm cái gì, rốt cuộc cậu phải dùng cách gì mới có thể…
“Lustre! Mau tránh ra! Nhanh lên!”
Rốt cuộc phải ngu ngốc tới mức nào mới có thể tự từ bỏ chính mình, cam tâm tình nguyện trở thành bàn đạp thành toàn cho người khác.
“Lustre… Lustre, Lustre!!!”
Nhưng hiển nhiên, ban thiên tài sau khi mất đi bất kỳ một người nào, đều đã không thể tản mát ra vinh quang ngày xưa nữa, chỉ khi bốn người ở bên nhau, ban thiên tài mới có thể là…
“Lâm, Toại, Đường ——!”
Trong giây lát hoàn hồn, Lâm Toại Đường mới cảm nhận được thân thể mình đang được phủ thêm một ánh đèn chói mắt.
Trong lúc hoảng hốt, có một bóng người từ phía xa lao về phía cậu, muốn ôm cậu vào trong lòng.
Giờ khắc này, tiếng thắng xe chói tai cùng với âm thanh hô hấp nặng nề đang chậm rãi đan xen vào nhau.
Cảm giác đau đớn mãnh liệt nháy mắt đã truyền vào đại não, trong lúc hoảng hốt cậu nâng tầm nhìn đã bị máu tươi nhiễm hồng lên, đột nhiên ý thức được chính mình đang bị ai đó ôm trong lòng ngực.
Trì Hoài.
Tầm nhìn hoàn toàn tối sầm trong nháy mắt, Lâm Toại Đường nhịn không được âm thầm đau mắng trong lòng.
Suốt ba năm không hề có tiếp xúc, người này, cuối cùng đã mẹ nó chịu chạm vào cậu rồi đúng không!
Nhưng cố tình, vì sao nhất định phải chạm vào cậu trong thời điểm như thế này?
Người này vẫn y như trước!
Cậu mẹ nó, đã chịu đủ rồi!
…
…
…
Trong lúc hoảng hốt, Lâm Toại Đường chỉ cảm thấy dường như chính mình đã mơ một giấc mơ thật dài.
Chỉ là, kết cục của giấc mơ này không khỏi quá mức đau lòng, tựa như muốn phân giải toàn bộ cơ thể cậu, toàn thân trên dưới của cậu như bị phá thành vô số mảnh nhỏ.
“Hưm ——!”
Như là có vô số cảm xúc cực độ phức tạp tích lũy trong lòng ngực, Lâm Toại Đường theo bản năng muốn giãy giụa, thời gian dường như bị kéo dài, mãi một lúc lâu sau, dường như cậu đã hoàn toàn thoát khỏi bóng đè, cố sức nâng mí mắt lên.
Đôi tay dùng sức ôm lấy đầu, cảm giác nóng cháy truyền đến khiến cảm giác của cậu có chút hỗn độn, trong lúc nhất thời, cậu chỉ cảm thấy hoảng hốt.
Đau, đau đầu quá.
Hiện tại cậu đang ở đâu…
Từ từ, tai nạn xe.
Trì Hoài!
Hình ảnh cuối cùng giống như thước phim quay chậm lóe lên trong đầu cậu, Lâm Toại Đường mở to mắt đứng dậy, thế nhưng khi hình ảnh chung quanh rơi vào trong mắt, cậu hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Đến lúc này, cậu rốt cuộc đã ý thức được chính mình không nằm trong phòng bệnh bệnh viện, mà là đang ngồi trước bàn máy tính.
Giao diện trò chơi quen thuộc một lần nữa kí©ɧ ŧɧí©ɧ tầm mắt của cậu, điểm khiến cậu khϊếp sợ nhất vẫn là cảnh tượng quen thuộc lại quá mức xa xôi phản chiếu trong mắt.
Nơi này rõ ràng là, ký túc xá của huấn luyện sinh trong huấn luyện doanh Hoa Quốc.
Sửng sốt vài giây, Lâm Toại Đường quay đầu nhìn về phía cái máy tính để bàn đặt ở bên cạnh, trên bàn phím còn có một tấm thẻ tên, tên ghi trên mặt thẻ rõ ràng là —— Trì Hoài.
Ký túc xá huấn luyện sinh.
Chỗ ngồi của Trì Hoài.
Bài trí ở nơi này cực kỳ quen thuộc, ngay cả con thú bông cậu gắp được ở bên trong máy gắp thú cũng được treo trên mặt tường cách đó không xa, hết thảy đều không có bất luận thay đổi gì.
Cho nên nói, nơi này là, phòng ký túc xá cậu và Trì Hoài đã từng ở năm đó?
Lâm Toại Đường chậm rãi đi về phía máy tính, nhìn vào giao diện trên màn hình.
Thời điểm nắm con chuột, cậu theo bản năng thả chậm hô hấp, thẳng đến khi lịch ngày được mở ra, ngày tháng hôm nay rơi vào trong mắt, một dòng điện lưu rõ ràng tức khắc truyền khắp cơ thể cậu.
Bốn năm trước.
Cậu, cư nhiên đã trở về thời điểm bốn năm trước?
Vào thời gian này, bọn họ mới vừa lấy được giải tổng quán quân trận thi đấu giao lưu huấn luyện doanh toàn cầu, cái tên ban thiên tài cũng nhờ vào trận chiến này mà thành danh, cũng vừa lúc, bọn họ còn chưa ký vào bản hợp đồng đã hoàn toàn đẩy bọn họ vào vực sâu của Bắc Thần tư bản.
Nếu những thứ này đều là thật, như vậy trước mắt, hết thảy đều còn chưa chân chính bắt đầu.
Ông trời, cuối cùng ông mẹ nó cũng nghe được tiếng lòng của cậu rồi sao!
Dưới một loại cảm xúc phức tạp đến cực độ, Lâm Toại Đường có thể cảm nhận được cả người mình đều đang ẩn ẩn phát run, chờ cậu ý thức được khóe miệng chính mình đang cong lên một độ cong, cậu duỗI tay nhẹ nhàng lau mặt mình, mới phát giác trong bất tri bất giác, khuôn mặt cậu đã ướt thành một mảnh.
Bất quá trước mắt, cậu cũng không rảnh để lo những việc này.
Lâm Toại Đường đưa mắt tìm kiếm khắp phòng, cuối cùng tìm được một cái di động được đặt trên mặt bàn, sau khi mở khóa, cậu lập tức mở Wechat ra.
Ảnh đại diện quen thuộc đã biến mất trong danh sách bạn bè của cậu suốt ba năm, cứ như vậy rơi vào trong mắt.
Trì Hoài.
Trước khi hoàn toàn xóa bỏ đồng thời không liên quan gì tới nhau nữa, cậu vẫn luôn cố định wechat của anh ở đầu danh sách liên hệ.
Click mở khung trò chuyện, nhìn nội dung đối thoại đã cực kỳ xa lạ ở bên trong, Lâm Toại đường chậm rãi gõ chữ.
[Lustre: Ở chỗ nào?]
[Embers: Phòng huấn luyện.]
Cơ hồ là trả lời ngay lập tức.
Lâm Toại Đường lau sạch mặt mũi, cầm di động nhét vào trong túi, cứ như vậy mở cửa xông ra ngoài.
Cậu muốn đi gặp Embers!