Sau Khi Bị Hại, Tôi Nhờ Nịnh Thần Giải Oan Vào Đêm Trăng

Chương 14

Mấy ngày sau, Thôi Tuần vẫn không có ở phủ, Lý Doanh một mình dưỡng thương trong thư phòng. Ngay cả ban đêm, nàng cũng quen thắp một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng chập chờn giúp nàng vơi đi nỗi bất an, nếu không, nàng sẽ có cảm giác như mình vẫn còn mắc kẹt dưới hồ sen, tối tăm không chút ánh sáng.

Cái giá sách làm từ gỗ mun của Thôi Tuần, nàng không dám chạm vào nữa. Khi di chuyển dựa vào tường, nàng cẩn thận tránh xa nó. Lão bộc câm vẫn đều đặn đến quét tước hằng ngày. Nhưng khác với trước đây, mỗi lần vào, ông đều mang theo vài cành hoa, cắm trong chiếc bình sứ xanh của lò gốm Cảnh Diêu đặt trên bàn trước cửa sổ. Đôi khi là hoa nghênh xuân, đôi khi là đỗ quyên, đôi khi là hải đường. Những bông hoa rực rỡ tô điểm căn phòng, khiến tâm trạng u uất của Lý Doanh cũng nhẹ nhàng hơn phần nào.

Mỗi lần dọn dẹp xong, lão bộc câm lại mở cửa sổ gỗ. Qua khung cửa sổ, Lý Doanh thấy những cành liễu bên ngoài đang đâm chồi nảy lộc, cành lá mơn mởn đung đưa theo gió. Vài con én đập cánh hạ xuống, đậu trên cành, làm cong nhánh liễu rồi lại bay đi. Cảnh xuân như tranh vẽ, đẹp không sao kể xiết. Lý Doanh chống cằm ngồi trước thư án, không kìm được mà nói với lão bộc câm đang quỳ bên cạnh, cắm những cành hoa xuân: “Thật đẹp, có phải không?”

Lão bộc câm tựa như không nghe thấy, vẫn lặng lẽ tiếp tục việc cắm hoa. Lý Doanh thở dài, nàng lại quên mất, ông không thể nhìn thấy nàng, cũng không thể nghe nàng nói chuyện. Chỉ có Thôi Tuần mới nhìn thấy nàng, nghe được giọng nàng. Khi Thôi Tuần không có ở đây, nàng chẳng khác gì khi bị nhốt trong hồ sen.

Nàng quay đầu lại, tiếp tục chống cằm ngắm cảnh đào thắm liễu xanh ngoài cửa sổ. Lần này, từ khung cửa, nàng thấy một thanh niên mặc áo dài màu đen đi vào.

Đại Chu quy định, thương nhân đồ tể phải mặc trang phục màu đen. Lý Doanh ngay lập tức nhận ra, đó là Quỷ thương Ngư Phù Nguy.

Ngư Phù Nguy ngó nghiêng khắp nơi, rồi nhìn thấy Lý Doanh đang ngồi bên khung cửa. Hắn mỉm cười, rồi cúi chào lão bộc câm: “Lão trượng, xin hỏi Thôi Thiếu khanh có ở trong phủ không?”

Lão bộc câm đứng thẳng lên, lắc đầu.

Ngư Phù Nguy nói: “Mỗ là thương nhân Ngư Phù Nguy. Mười mấy ngày trước Thôi Thiếu khanh từng làm ăn với mỗ. Không biết mỗ có thể đợi ngài ấy trong thư phòng không?”

Lão bộc câm không làm khó Ngư Phù Nguy, chỉ bình tĩnh gật đầu. Sau khi cắm xong cành hoa nghênh xuân, ông bước ra khỏi thư phòng. Ngư Phù Nguy gãi đầu, nói với Lý Doanh: “Mỗ ngồi đây, không làm phiền công chúa chứ?”

Lý Doanh khẽ cười: “Không đâu. Nếu tiên sinh chịu trò chuyện với ta, ta còn vui mừng nữa là.”

Ngư Phù Nguy liền cẩn trọng, quỳ ngồi bên cạnh Lý Doanh. Hắn vừa nhìn đã thấy cành nghênh xuân tươi tắn trong chiếc bình sứ xanh ở trên án. Ngư Phù Nguy đưa tay chạm vào cánh hoa vàng nhạt: “Không ngờ Thôi Thiếu khanh lại có sở thích tao nhã thế này.”

Lý Doanh buột miệng: “Ngài ấy không nên thích hoa sao?”

Ngư Phù Nguy bĩu môi: “Không giống lắm.”

Lúc này, Lý Doanh mới nhớ lại, trước đây khi gặp Thôi Tuần, trong thư phòng của hắn chưa từng cắm hoa. Các đời đế vương Đại Chu đều yêu thích hoa đạo, phụ hoàng nàng lại càng yêu thích, từ đó thúc đẩy phong tục trong dân gian, các đại thần danh sĩ đến bách tính thường dân đều thích cắm hoa trong nhà. Vào mùa đông, họ sẽ cắm mai. Nhưng trong phòng của Thôi Tuần, ngay cả một cành mai cũng không có.

Lý Doanh nói: “Trước đây Thôi Thiếu khanh quả thật không yêu hoa đạo.”

Ngư Phù Nguy gảy nhẹ những cành nghênh xuân xanh mướt, cười nói: “Công chúa nói thế làm mỗ nghĩ rằng, những cành nghênh xuân này được đặt đó là vì công chúa.”

Tim Lý Doanh bất chợt nhảy lên một nhịp, nàng phản ứng rất mạnh: “Sao có thể?”

Ngư Phù Nguy nhìn vẻ mặt nghiêm túc phản bác của nàng, bỗng bật cười: “Không thể.”

Mặt Lý Doanh vẫn hơi tái nhợt. Ngư Phù Nguy chuyển sang chủ đề khác: “Phải rồi, vết thương của công chúa đã ổn hơn chưa?”

“Trừ việc vẫn không thể nhìn ánh sáng mặt trời, cũng sắp khỏi rồi.” Lý Doanh nói: “Nhắc mới nhớ, còn phải cảm ơn tiên sinh vì quả bồ đề nữa.”

“Chỉ là một quả bồ đề thôi, với mỗ, không đáng là gì.”

“Sao tiên sinh biết người bị thương là ta?”

“Thôi Thiếu khanh tìm mỗ để lấy thuốc chữa thương cho quỷ hồn. Hồn ma đó, còn có thể là ai khác? Đoán một cái là ra thôi.”

“Thì ra vậy.” Lý Doanh gật đầu, chân thành nói: “Đại ân của tiên sinh, ta không biết lấy gì báo đáp. Sau này, nếu tiên sinh cần Lý Doanh giúp đỡ, thì cứ việc mở lời.”

Nàng nói những lời này với ánh mắt chân thật, thẳng thắn. Nàng dù là hồn ma nhưng vẫn là công chúa cao quý của đế quốc. Ngư Phù Nguy xuất thân bần hàn, chỉ là một thương nhân, vốn bị quan lại quý tộc coi thường. Chưa bao giờ hắn được ai đối xử với sự tôn trọng như thế nên trong lòng không tránh khỏi xúc động, dáng ngồi ngả ngớn cũng được điều chỉnh để trở nên đoan chính hơn. Hắn ngồi thẳng lưng, cúi đầu nói: “Công chúa quá lời rồi.”

Hắn ngừng một lát, rồi bỗng nói: “Có phải công chúa có nhũ danh là Minh Nguyệt Châu không?”

Lý Doanh ngẩn ra, rồi “ừ” một tiếng. Ngư Phù Nguy nhìn cảnh xuân rạng rỡ bên ngoài thư phòng, trong sân cây mộc lan cũng đã nở, tinh khiết trong trẻo, như ngọc như trăng. Hắn nói: “Minh Nguyệt Châu, quả là một cái tên hay.”

Lý Doanh mím môi. Minh Nguyệt Châu là nhũ danh của nàng, nàng không quen nghe một nam tử khác gọi mình như vậy. Ngư Phù Nguy cũng nhận ra điều đó, hắn gõ đầu: “Xin lỗi, ta lại đường đột rồi.”

Nói xong, hắn lấy từ túi gấm thêu ra một viên ngọc. Vừa lấy ra, viên ngọc đã tỏa sáng lung linh, rực rỡ. Lý Doanh không kìm được hỏi: “Đây là gì?”

“Xá lợi Phật.”

Lý Doanh hít sâu một hơi: “Xá lợi Phật?”

Xá lợi, tương truyền là hóa thân của Phật cốt. Thái Tổ hoàng đế từng thỉnh một viên Phật cốt từ nước Ma Kiệt Đà, nghe nói ngày đó cờ phướn rực rỡ, hương hoa trống nhạc vang lừng, vạn dân chào đón, cảnh tượng chưa từng có. Từ đó xá lợi Phật được thờ phụng tại chùa Pháp Môn ở Trường An. Không ngờ, hôm nay lại xuất hiện trong tay Ngư Phù Nguy.

Ngư Phù Nguy nói: “Đây không phải xá lợi Phật của chùa Pháp Môn, mà là mỗ mua từ nước Tỳ Xá Ly. Hồn phách công chúa bị tổn thương, đeo xá lợi Phật này bên mình sẽ hồi phục như cũ.”

Lý Doanh theo bản năng từ chối: “Thứ này quý giá quá, ta không thể nhận.”

Ngư Phù Nguy dường như đã đoán trước nàng sẽ từ chối, hắn nói: “Nếu công chúa cảm thấy quá quý, vậy hãy dùng vật ngang giá mà đổi. Lễ vật Thái hậu đốt cho công chúa nhiều không đếm xuể, số tiền này, hẳn công chúa bỏ ra được.”

Lý Doanh không ngờ Ngư Phù Nguy lại đáp như vậy, nàng hơi sững sờ, nhưng nghĩ kỹ, trao đổi tương đương, nếu nàng từ chối nữa, e rằng sẽ khách sáo quá chừng, vì thế nàng thản nhiên gật đầu: “Tiên sinh nói đúng, ta có thể trả được, vậy xá lợi Phật này, ta xin nhận.”

Nàng đưa tay nhận lấy Phật xá lợi, khi chạm vào, một luồng ấm áp lan tỏa khắp tứ chi, xoa dịu từng ngóc ngách trong cơ thể. Nàng cảm nhận được hồn phách tổn thương đang dần hồi phục, niệm lực mất đi cũng đang trở lại. Lý Doanh vui mừng nói: “Đa tạ tiên sinh, phần báo đáp ta sẽ nhờ chỉ tỳ (nô tỳ bằng giấy) đưa đến phủ tiên sinh.”

Ngư Phù Nguy thấy nụ cười tươi tắn của nàng, dung nhan như ngọc, lòng không khỏi xao động. Hắn muốn nói rằng, xá lợi Phật này tặng cho nàng cũng không sao, nhưng sợ nàng không nhận, nên đành nhẫn tâm đáp: “Công chúa quá lời, mỗ và công chúa chỉ là đôi bên cùng trao đổi mà thôi.”

Một câu “đôi bên cùng trao đổi” khiến Lý Doanh nhớ đến lời Thôi Tuần từng nói: “Cô và ta chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Sau khi việc thành sẽ đường ai nấy đi.”

Nét vui mừng trong mắt nàng dần tan biến, thay vào đó là vẻ u sầu ảo não. Ngư Phù Nguy thấy sắc mặt nàng đột nhiên thay đổi, bèn hỏi: “Công chúa có tâm sự?”

Lý Doanh không trả lời, chỉ mơ hồ lắc đầu. Nhưng lần này, Ngư Phù Nguy quyết truy đến cùng: “Liệu có phải vì Thôi Tuần?”

Bị chạm đến nỗi lòng, Lý Doanh sững lại, nàng không biết phải đáp thế nào, một lúc lâu sau mới thốt lên: “Đôi khi ta không hiểu, vì sao lại như thế.”

Chẳng rõ nàng đang nói về bản thân hay là Thôi Tuần.

Ngư Phù Nguy không hiểu, nhưng hắn cũng không định hiểu, bèn nghiêm túc nói: “Mỗ không biết vì sao công chúa lưu lại phủ Thôi Tuần, cũng không biết công chúa cần hắn giúp việc gì. Nhưng mỗ có một lời khuyên, không thể không nói.”

Hắn nói từng chữ một: “Công chúa nên tránh xa Thôi Tuần.”

Nghe xong, Lý Doanh chỉ đáp: “Ta biết tiên sinh muốn nói gì, tiên sinh muốn nói Thôi Tuần có tiếng xấu phải không? Nhưng có lẽ, tiên sinh đã lo lắng quá rồi.”

Ngư Phù Nguy không ngờ Lý Doanh lại trả lời như vậy, hắn hơi bối rối, rồi lại tiếp tục khuyên nhủ: “Công chúa chỉ biết hắn mang tiếng xấu, nhưng không biết cụ thể hắn đã làm gì, phải không? Thôi Tuần, từ nhỏ đã ngỗ nghịch, âm trầm. Phụ thân hắn, Thôi công, từng nói hắn bướng bỉnh, ngạo mạn, tâm tính thất thường. Hắn khinh thường khoa cử, mười bốn tuổi gia nhập quân Thiên Uy, muốn dựa vào quân công để thăng tiến. Ba năm sau, tại trận Lạc Nhạn Lĩnh, toàn bộ quân Thiên Uy bị tiêu diệt, chủ soái Quách Cần Uy bị treo đầu trước mười tám bộ lạc của Đột Quyết. Chỉ có Thôi Tuần sống sót. Có lời đồn rằng hắn đã đầu hàng Đột Quyết, còn làm khách trên giường của công chúa A Sử Na Ngột Đoá. Thánh nhân nổi giận, Thôi công cũng lấy làm nhục, liền xóa tên hắn khỏi gia phả. Hai năm sau, Thôi Tuần đột nhiên trở về từ Đột Quyết. Thân là phản tặc Đại Chu, đương nhiên bị nhốt vào Đại Lý tự chờ chém, nhưng chẳng rõ vì sao Thái hậu lại cứu hắn. Hắn lại giở trò cũ, làm khách trong màn của Thái hậu, từ đó thăng quan tiến chức, trở thành Thiếu khanh Sát Sự Thính tứ phẩm. Những năm qua, Thôi Tuần thay Thái hậu trừ khử đối thủ, hãm hại trung thần, gây ra hàng trăm vụ án oan, số người bị gϊếŧ oan không dưới một vạn. Cả thành Trường An ai ai cũng muốn uống xẻ thịt nuốt máu tươi của hắn. Một kẻ gian ác như thế, tốt nhất công chúa vẫn nên tránh xa.”

Lý Doanh im lặng lắng nghe, rồi chỉ hỏi một câu: “Những điều ngài nói, đều là sự thật sao?”

Ngư Phù Nguy sững người: “Đương nhiên là thật.”

Lý Doanh khẽ lắc đầu: “Không phải thật.”

Ngư Phù Nguy cuống lên, định nói thêm thì chợt nghe một giọng nói rét lạnh vang lên: “Ngư Phù Nguy, ngươi đến phủ ta rồi nói xấu ta, không thấy lố bịch lắm sao?”

Ngư Phù Nguy và Lý Doanh đồng loạt quay đầu, thấy Thôi Tuần đứng dựa bên cửa gỗ chạm nổi, dáng như trúc thẳng, khí chất ngời ngời, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ngư Phù Nguy. Ngư Phù Nguy không chút sợ hãi, bật cười, đứng dậy chắp tay nói: “Xin Thôi Thiếu khanh rộng lượng. Mỗ vẫn chưa muốn thử hình cụ của Sát Sự Thính.”

Thôi Tuần hơi mím môi, thu lại ánh mắt giận giữ: “Hôm nay ngươi đến gặp ta, có việc gì?”

“Mỗ không phải đến gặp Thôi Thiếu khanh.” Ngư Phù Nguy liếc nhìn Lý Doanh, cười nói: “Mỗ đến công chúa gặp Vĩnh An.”

Lý Doanh ngẩn ra, Ngư Phù Nguy nói tiếp: “Xá lợi Phật công chúa đã nhận, mỗ xin cáo lui trước.”

Dứt lời, hắn cúi người chào Lý Doanh, rồi nhàn nhã rời đi.

Lý Doanh có chút ngượng ngùng, nàng nắm chặt xá lợi Phật trong tay, nói với Thôi Tuần: “Thật xin lỗi, ta không ngờ hắn lại nói những lời đó…”

“Cô không cần xin lỗi ta.” Thôi Tuần thản nhiên đáp: “Dù sao những lời đó cũng chẳng làm tổn thương ta chút nào.”

Nói xong, hắn quay người định rời đi. Lý Doanh hoảng hốt, vội gọi: “Thôi Thiếu khanh, xin dừng bước.”

Thôi Tuần quay lại, Lý Doanh nhìn vào gương mặt lạnh lùng như băng tuyết của hắn, lấy hết can đảm, giọng nói dịu dàng nhưng kiên quyết: “Thôi Thiếu khanh, thật ra, ngài chưa từng đầu hàng Đột Quyết, đúng không?”