Sau Khi Bị Hại, Tôi Nhờ Nịnh Thần Giải Oan Vào Đêm Trăng

Chương 13

Mãi đến mười ngày sau, Lý Doanh mới từ từ tỉnh lại.

Khi nàng mở mắt, điều đầu tiên đập vào mắt là trần nhà đơn sơ bằng ván gỗ. Chậu đồng chất đầy thụy than đặt ở góc phòng, hương an thần được đốt bằng lư hương bạch hạc thoát ra, dìu dịu lan tỏa. Nàng khẽ ho hai tiếng, cố gắng gượng dậy, chăn gấm đang đắp trượt ra khỏi người. Đúng lúc ấy, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: “Tỉnh rồi sao?”

Lý Doanh theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy Thôi Tuần ngồi thẳng trước án kỷ, tay cầm bút đầu chim sẻ, không ngẩng đầu lên, chăm chú viết lên tờ giấy gai trắng của quyển tấu chương.

Thì ra nàng đang ở trong thư phòng của Thôi Tuần.

Nàng ôm chặt chăn, ngơ ngác hỏi: “Là ngài cứu ta sao?”

Thôi Tuần “ừm” một tiếng, Lý Doanh cảm thấy không thể tin nổi, nàng không khỏi hỏi tiếp: “Ngài… sao ngài lại cứu ta?”

Ngòi bút của Thôi Tuần chững lại, nhàn nhạt đáp: “Cứ xem như trả ơn tặng áo.”

Lý Doanh ngẩn người một chút, khi nàng tặng áo, thật ra cũng không kỳ vọng gì vào việc Thôi Tuần sẽ nhớ đến. Nàng lặng lẽ gật đầu, trong lòng suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vẫn rụt rè hỏi: “Ngày đó ở chùa Tây Minh, vị công chúa người Đột Quyết kia…”

Nàng chưa kịp nói hết câu, đã thấy bút trong tay Thôi Tuần khẽ run lên. Hắn hạ ánh mắt, tiếp tục viết chữ tiểu khải trên giấy, cất giọng trầm trầm: “Đó không phải là chuyện cô nên quan tâm.”

“Không phải ta muốn dò la gì cả.” Lý Doanh có chút sốt ruột, cổ họng lại khô khốc, nàng cúi đầu ho khan vài tiếng, rồi nói: “Ta chỉ muốn nói rằng, nàng ta không phải người tốt. Ngài không cần vì một người như thế mà tự làm khổ mình.”

Thôi Tuần đang viết bốn chữ “Nhật Nguyệt Kinh Thiên”, khi nghe thấy câu nói này, hắn khẽ ngẩng đầu. Ánh mắt hướng về phía Lý Doanh đang tựa vào sạp thấp bằng gỗ hoa nam, [1] ôm lấy chăn gấm, cổ tay trắng ngần như sương, dáng vẻ dịu dàng như nguyệt. Hắn lại cúi đầu, hoàn thành nét cuối cùng của chữ “nguyệt”, rồi lạnh nhạt nói:

[1] gỗ hoa nam: đây là loại gỗ có hương thơm nhẹ, thường được sử dụng trong việc chế tạo đồ nội thất cao cấp, đặc biệt là những món đồ như giường, ghế, hay bàn trong cung đình, nhà cửa xưa.

“Thiếu chút nữa là hồn phi phách tán, mà còn rảnh rỗi lo cho người khác.”

Lý Doanh cười gượng: “Khi đó tình hình khẩn cấp, ta vội quá nên đã làm liên lụy đến Thiếu khanh.”

“Về sau đừng hành xử lỗ mãng như vậy nữa.” Thôi Tuần nói: “Nếu không, thế gian này sẽ không còn quả tần bà thứ hai để cứu cô đâu.”

“Tần bà? Đó là thứ gì?”

“Một loại quả mọc bên bờ Nại Hà ở âm ty, có thể cứu chữa hồn phách.” Thôi Tuần dừng lại một chút: “Là Ngư Phù Nguy tìm về.”

Lý Doanh không giấu nổi sự kinh ngạc. Nàng nói lời xin lỗi: “Ngư Phù Nguy là thương nhân, chắc hẳn Thôi Thiếu khanh đã tiêu tốn không ít bạc. Ta sẽ trả lại cho ngài.”

“Không cần đâu, Ngư Phù Nguy không lấy dù chỉ một xu.”

Lý Doanh cảm thấy khó tin, Ngư Phù Nguy là người tinh ranh tính toán, làm ăn không bao giờ chịu thiệt, sao lại đưa cho nàng một thứ chỉ nghe đã thấy quý giá nhưng lại không lấy dù chỉ một đồng tiền? Nàng chợt nghĩ đến lời Ngư Phù Nguy từng nói, cái chết của nàng đã thay đổi vận mệnh của cả hàn tộc, có lẽ, hắn đang đại diện cho hàn tộc và cảm tạ nàng chăng?

Trong lòng ngũ vị tạp trần, Lý Doanh cũng không biết nên vui hay nên buồn. Bỗng Thôi Tuần ngước mắt, chợt hỏi: “Sao lại tự mình đi tìm Vương Nhiên Tê? Sao không gọi ta đi cùng?”

Lý Doanh sững sờ, nàng cúi cần cổ mượt mà như ngọc, nhẹ giọng nói: “Hôm ấy tâm trạng ngài không tốt, ta không muốn quấy rầy ngài.”

Lần này đến lượt Thôi Tuần ngây ra. Hắn cúi đầu trầm ngâm, tiếp tục viết từng chữ trên giấy, một lúc lâu sau hắn nói: “Cô còn chưa khỏi hẳn, nằm xuống nghỉ đi.”

Lý Doanh gật đầu, nàng nghe lời nằm nghiêng trên sạp gỗ hoa nam, quay mặt về phía Thôi Tuần, yên tĩnh nghỉ ngơi. Thôi Tuần cũng không nói thêm gì, trong thư phòng chỉ còn tiếng đầu bút mỏ chim kéo sàn sạt trên giấy. Lý Doanh vì thương thế chưa khỏi, dần dần thấy buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu, hết khép lại mở, hình dáng thanh tao tựa liễu xuân của Thôi Tuần cứ chập chờn hiện lên trong tầm mắt của nàng.

Hắn cúi đầu viết chữ, lông mày đen nhánh như mực, lông mi dài như cánh quạ, đôi mắt đào hoa mê hoặc tâm trí. Giữa vẻ đẹp khiến người khác vừa trầm trồ vừa đố kỵ ấy là khí chất cứng cỏi, kiên nghị khó lòng lay chuyển.

Mắt Lý Doanh dần dần nhắm lại, rồi lại từ từ mở ra, mỗi lần như thế, hình bóng tựa như ánh nắng ban mai của Thôi Tuần lại đập vào mi mắt. Cho đến khi Thôi Tuần khẽ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía nàng, Lý Doanh mới như kẻ làm sai bị bắt quả tang, vội vàng xoay người sang một bên. Một lúc sau, tiếng thở đều đặn vang lên từ sạp thấp, Thôi Tuần chỉ khẽ liếc nhìn, rồi cúi đầu tiếp tục viết tấu chương bằng nét chữ tiểu khải gọn gàng tỉ mỉ.

Tuyết đông đã tan, thời tiết ấm hơn nhưng vẫn còn se lạnh. Lý Doanh dưỡng bệnh được vài ngày, cuối cùng cũng có thể xuống giường đi lại. Nhưng do thuật pháp phản phệ đã thương tổn nàng tận gốc, nàng vẫn không thể ra khỏi phòng, cũng không thể hiện hình vào ban ngày.

Những ngày này, Thôi Tuần vẫn không về phủ. Hắn có vẻ rất bận rộn, lo liệu công việc ở Sát Sự Thính, nghỉ lại ở công đường. Dẫu vậy, ngày nào lão bộc câm cũng sẽ đến thư phòng, thêm thụy than và thắp hương an thần.

Lão bộc câm không biết nói, quý phủ rộng lớn dường như thêm phần quạnh quẽ. Lý Doanh đứng dậy khỏi sạp thấp, bám vào tường, miễn cưỡng đi vài vòng trong thư phòng, nhưng khi đến gần giá sách gỗ đen, nàng vô tình làm rơi một cuốn sách ở trên đó.

Lý Doanh hoảng hốt, lập tức ngồi xuống nhặt sách, nhưng cuốn sách đã rơi xuống đất, mở ra. Nàng tò mò nhìn thấy trên đó có rất nhiều dòng chữ nhỏ:

“Tống Ngũ Lang, người Tống thôn, Hòa Dương, Trường An, nhà còn một mẹ…”

Hóa ra trong cuốn sách này, toàn bộ đều là tên người và địa chỉ, trong đó dòng chữ của Tống Ngũ lang được tô đỏ và vạch một đường thẳng, nhưng nét vạch đó ngoằn ngoèo, đủ để thấy lúc vạch nét bút đó, người viết đã cực kỳ tức giận, đến cầm bút mà cũng không vững.

Lý Doanh chợt nhớ ra, ngày đó ở chùa Tây Minh, tỳ bà cơ đã nói: “Tống Ngũ đã chết”, lẽ nào người mà nàng ấy nhắc tới chính là Tống Ngũ lang được ghi trên sách này sao?

Lý Doanh lại nhìn xuống: “Thịnh Vân Đình, người phường Đại An, Trường An, trong nhà còn một muội muội, tên là A Man…”

A Man? Tỳ bà cơ đó, hình như chính là A Man…

Lý Doanh đang suy nghĩ, bỗng nghe thấy tiếng giày da đen giẫm trên nền, tiếp theo là tiếng cửa bị mở ra, Thôi Tuần trong chiếc áo choàng đen bước vào, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, khiến nàng không kịp thu lại cuốn sách.

Thôi Tuần thấy sách nằm trên đất, ánh mắt ám trầm, nhanh chóng bước tới, nhặt lên rồi đặt lại trên giá sách gỗ mun.

Lý Doanh hoảng loạn, ấp úng nói: “Ta không phải cố ý xem trộm, ta chỉ vô tình làm rơi cuốn sách này…”

Nàng cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng, hai tay nắm chặt vạt váy có hai màu xen lẫn, dáng vẻ lộ rõ sự ngượng ngùng bất an. Thôi Tuần đặt sách xong, không quay lại, chỉ hời hợt nói: “Thôi, không sao.”

Lý Doanh sửng sốt: “Hả?”

“Ta nói thôi, không sao.” Thôi Tuần quay đầu lại, giọng nói lạnh lẽo như băng ngọc.

Lý Doanh nghe ra sự không vui trong giọng hắn, nàng càng thêm xấu hổ, bèn cúi đầu, siết chặt vạt áo. Thấy nàng có vẻ lúng túng và tự trách, Thôi Tuần mím môi, đột nhiên hỏi: “Người còn chưa khỏi hẳn, sao lại xuống đất đi lại?”

Lý Doanh ngẩn ra, vội đáp: “Ta… ta cảm thấy ngột ngạt quá, muốn xuống đi vài bước cho đỡ buồn. Nhưng vì không thể ra ngoài, chỉ có thể đi loanh quanh trong thư phòng. Vậy nên mới vô ý…”

Nàng lắp bắp giải thích, hết lần này đến lần khác nói rằng mình không cố ý làm rơi đồ, trong khi Thôi Tuần đã nhấc chiếc ô giấy dầu đặt trên giá, thản nhiên nói: “Vậy ra ngoài đi dạo một chút.”

Ngoài trời, cành cây đã nhuốm sắc xanh lơ, khí xuân bừng tỉnh, mọi thứ thật tươi mới. Lý Doanh cuộn người trong áo choàng hồ ly trắng, dáng người gầy gò yếu đuối. Bên cạnh nàng là Thôi Tuần khoác áo choàng đen, tay cầm ô giấy dầu, dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo.

Đi được vài bước, Lý Doanh cảm thấy chân đứng không vững, đầu váng mắt hoa. Nàng đành vịn vào cây liễu bên cạnh, hơi thở dồn dập. Thôi Tuần liếc nhìn nàng, Lý Doanh cười khổ: “Xin lỗi, người ta yếu quá, phụ ý tốt của ngài rồi.”

Thôi Tuần trầm mặc một lát, sau đó chìa tay ra, giọng điềm tĩnh: “Nếu công chúa không phiền, có thể vịn vào ta mà đi.”

Lý Doanh kinh ngạc, ngước mắt nhìn gương mặt đẹp như châu ngọc của Thôi Tuần, rồi lại cúi đầu, chậm rãi đưa tay ra, vịn vào khuỷu tay hắn. Nàng dồn chút sức nặng của mình vào cánh tay hắn, từng bước đi về phía trước.

Dưới chiếc ô giấy dầu, một nam một nữ dìu nhau mà đi. Lý Doanh đi được vài bước lại phải dừng mấy bước, thở dốc.

Thôi Tuần khẽ nói: “Cô còn phải dưỡng thương thêm vài ngày nữa.”

“Nhưng bên Vương Nhiên Tê…”

“Bà ta cũng bệnh rồi.” Thôi Tuần cầm ô giấy dầu, dưới chiếc áo choàng rộng rãi, thân hình mặc quan phục đỏ thẫm cũng gầy guộc: “So ra bệnh còn nặng hơn cô.”

Lý Doanh cảm thấy không cam lòng: “Nếu bà ta chết, làm sao tra được chân tướng?”

“Cô cứ yên tâm, trước khi bà ta chết, ta sẽ bắt được bà ta về Sát Sự Thính.”

Lý Doanh vẫn không yên tâm: “Vương Nhiên Tê là thê tử của đại quan tam phẩm, còn được hoàng đế sắc phong làm Kim Thành Quận phu nhân. Ngài chắc chắn có thể đưa nàng ta đến Sát Sự Thính sao?”

Thôi Tuần thờ ơ nói: “Trước đây bà ta có thể là phu nhân của đại quan tam phẩm, cũng có thể là Kim Thành Quận phu nhân được hoàng đế phong tặng. Nhưng sau khi công chúa dùng cả mạng sống để tra hỏi manh mối, bà ta chỉ còn là nghi phạm gϊếŧ hại ái nữ của Thái hậu mà thôi.”

“Nhưng phu quân nàng ta, Bùi Quan Nhạc, Thượng thư Bộ Binh, liệu có đứng yên mà nhìn không?”

Đáy mắt Thôi Tuần thoáng hiện lên một tia sắc lạnh khó nhận ra: “Hy vọng hắn đừng chỉ đứng nhìn.”

Lý Doanh không hiểu nhưng nàng hiểu Thôi Tuần đã hứa là sẽ bắt được Vương Nhiên Tê. Nàng chân thành cúi đầu nói: “Vậy thì đa tạ ngài, Thôi Thiếu khanh.”

Trước sự thành tâm của nàng, Thôi Tuần chỉ giữ sự im lặng, mãi một lúc lâu sau, hắn mới lạnh nhạt nói: “Ta và cô chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Sau khi việc thành sẽ đường ai nấy đi. Vì thế, không cần cảm tạ lần nữa.”

Lời hắn thốt ra nghe thật tuyệt tình. Lý Doanh sững sờ, nàng không kìm được mà liếc nhìn Thôi Tuần, chỉ thấy dưới chiếc mũ đen, ánh mắt hắn lạnh lùng như băng, xa cách vô cùng, trong lòng không hiểu sao lại có cảm thấy hụt hẫng, đành cúi đầu, đáp nhỏ một chữ: “Vâng.”

Thôi Tuần cũng không nói thêm gì nữa. Hai người lẳng lặng đi một vòng trong sân. Cuối cùng, Thôi Tuần lên tiếng: “Ngoài kia gió lớn, vẫn nên về thôi.”

Lý Doanh nhẹ gật đầu, vịn vào cánh tay của Thôi Tuần, gió xuân se lạnh, thân thể Thôi Tuần lạnh lắm, thậm chí còn lạnh hơn cái rét của mùa xuân và cả thân xác đã héo tàn của nàng. Về đến thư phòng, Thôi Tuần đỡ nàng lên sạp rồi tự mình ngồi vào bàn, tiếp tục xử lý công vụ. Thỉnh thoảng, hắn lại ngẩng đầu nhìn Lý Doanh, phát hiện lần này nàng không nằm nghiêng như những ngày trước để nhìn hắn mà mà quay lưng lại, ngắm nhìn tường trắng ngọc, cột đỏ son. Thời gian chậm rãi trôi qua, vẫn không nghe thấy tiếng thở đều đều của nàng khi say giấc.

Thôi Tuần mím môi nhìn bóng lưng nàng, đáy mắt hiện một tia lạ lẫm, nhưng chỉ trong chốc lát, những dao động đó liền biến mất, trở về với vẻ bằng phẳng, không dậy sống của một mặt giếng cổ. Hắn cúi đầu, tiếp tục cầm bút, từng nét chữ thanh thoát nối tiếp nhau rơi xuống tấu chương, cẩn trọng và không chút sơ sót.