Thôi Tuần chỉ lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt không chút dao động. Lý Doanh cũng chẳng hiểu dũng khí từ đâu tới, nàng nói nhanh: “Nếu ngài đã từng đầu hàng Đột Quyết, Huệ phi tuyệt đối sẽ không đối xử với ngài như thế. Còn nữa… nếu thực sự như vậy, những vết thương cũ trên người ngài sẽ không thể nặng nề như thế. Vậy nên, tất cả đều là hiểu lầm, đúng không? Ngài chưa từng đầu hàng Đột Quyết, phải không?”
Thôi Tuần cuối cùng cũng mở lời, nhưng không phải trả lời câu hỏi của nàng, mà lạnh nhạt nói: “Phải hay không, liên quan gì đến cô?”
“Ta biết điều đó không liên quan gì đến ta.” Lý Doanh luống cuống, nàng đứng dậy, vội vàng tiến đến trước mặt Thôi Tuần. Hắn cao hơn nàng không ít, nàng phải ngẩng đầu để nhìn hắn. Hôm nay, nàng mặc một bộ váy lưu tiên màu trắng, dải lụa hồng nhạt khoác hờ qua cánh tay. Khi gió nhẹ thổi qua, vạt áo phất phơ, lụa bay phiêu dật, gương mặt ngẩng lên thanh tao tựa ngọc: “Ta chỉ muốn nói, nếu ngài thực sự không đầu hàng Đột Quyết, ngài có thể nói với ta. Đừng giữ mọi chuyện trong lòng, như vậy sẽ rất khổ sở.”
Lời nàng chân thành, nhưng Thôi Tuần nghe xong vẫn không có lấy một tia động lòng: “Ta khuyên cô đừng tự cho mình là thông minh, nếu không, nhất định sẽ hối hận.”
Nói xong, hắn xoay người, quay lưng rời khỏi nàng. Lý Doanh đứng ngây ngẩn nhìn bóng lưng cô độc của hắn, rất lâu sau, nàng mới thở dài một hơi.
Mùa xuân vừa đến, sương khói dịu êm, cỏ non xanh biếc, chim yến lượn quanh. Lý Doanh nắm chặt xá lợi Phật trong tay, chỉ cảm thấy gió xuân dịu dàng, toàn thân như ấm lại. Quả nhiên, xá lợi này thật kỳ diệu, chỉ ba ngày sau khi có nó, thương tích của nàng đã hồi phục phân nửa. Giờ đây, nàng có thể tự do đi lại vào ban ngày.
Nàng đứng dưới gốc hải đường, khẽ nheo mắt ngước nhìn ánh dương ấm áp, tay đưa lên che nắng, nhìn những chú oanh non ríu rít tìm cành ấm, chim yến tất bật, ngậm bùn xây tổ. Nàng thích ngắm nhìn những cảnh tượng sinh động như thế này, bởi chúng khiến nàng cảm thấy nàng chưa chết mà vẫn đang tồn tại, rạng ngời như những cánh chim xuân.
Trên nhánh cây có một tổ chim yến, một con chim non loạng choạng bay ra khỏi tổ, nhưng dường như đôi cánh của nó vẫn chưa đủ cứng cáp. Một cơn gió thổi qua, chim non bị gió đẩy, rơi xuống ngay dưới chân Lý Doanh. Lý Doanh ngồi xuống, nhìn thấy chim non ra sức vỗ cánh, nhưng dù cố thế nào cũng chẳng thể bay về tổ. Động lòng trắc ẩn, nàng chìa hai tay ra, muốn giúp nó quay lại tổ. Nhưng đôi tay nàng lại xuyên qua cơ thể con chim non, lúc ấy nàng mới sực nhớ ra là mình không thể chạm vào sinh vật sống.
Khi nàng đang lo lắng, chợt thấy trước mắt xuất hiện một thân quan phục màu đỏ tía thêu hoa văn chỉ vàng, nàng ngẩng đầu, vui mừng reo lên: “Thôi Thiếu khanh, ngài đến thật đúng lúc.”
Chưa kịp để Thôi Tuần phản ứng, nàng hồ hởi nói: “Ngài có thể giúp ta, đưa con chim non này trở về tổ không?”
Thôi Tuần liếc nhìn con chim non vẫn đang kiên cường vỗ cánh, hờ hững hỏi: “Tại sao phải đưa nó về?”
“Nếu không, nó sẽ chết.”
Thôi Tuần vẫn điềm nhiên: “Thì đã sao?”
Lý Doanh không ngờ hắn lại trả lời như vậy, ngây người một lúc. Chợt nhớ lại lần đầu gặp hắn, nàng đã cầu xin hắn giúp mình tìm ra chân tướng. Khi ấy, hắn cũng từ chối thẳng thừng, mãi đến khi nàng đưa túi hương từ chùa Tây Minh ra đổi, hắn mới đồng ý giúp nàng.
Lý Doanh thở dài một hơi, nếu muốn Thôi Tuần cứu con chim non này, có lẽ nàng cũng phải lấy vật ngang giá ra để đổi. Nghĩ ngợi mãi, cuối cùng nàng thử nói: “Thôi Thiếu khanh, tục ngữ có câu: “cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp”. Con chim nhỏ này cũng là một sinh mạng. Cứu nó, âm ty sẽ tích lũy công đức cho ngài, mang lại phúc lành về cho ngài và những người mà ngài quan tâm.”
Nàng nói xong, không ngờ Thôi Tuần không làm ngơ như trước, mà cúi người xuống, nắm lấy đôi cánh đang vùng vẫy của chim non, nhấc nó lên.
Lý Doanh thấy vậy, biết là mình đã thuyết phục được hắn. Nàng đang vui mừng, nhưng lại thấy Thôi Tuần ngẩng đầu nhìn nhánh cây không cao lắm, bình thản nói: “Ta không leo lên được.”
Lý Doanh hoàn toàn bất ngờ, không nói nên lời. Nàng ngẩng đầu nhìn nhánh cây, nó chỉ cách mặt đất không quá một trượng, nàng cũng có thể leo lên, vậy mà Thôi Tuần lại không thể…
Thôi Tuần nói: “Để lão câm làm đi.”
Nói xong, hắn gọi lão bộc câm tới, giao chim non cho ông. Lão bộc nhanh nhẹn leo lên nhánh cây, chẳng mấy chốc đã đặt chim non trở lại tổ.
Thấy chim non an toàn trở về tổ, lúc này Lý Doanh mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt cũng vô thức hướng về đôi chân của Thôi Tuần. Đôi chân của hắn bị che dưới lớp quan bào đỏ tía, không thể nhìn ra điều gì. Chỉ có phần eo thắt đai lưng điệp tiệp bằng vàng là lộ rõ, vòng eo hẹp và gầy đến mức lạ thường. Quan viên Đại Chu, đến hàm tứ phẩm đều mặc phục mặc quan phục màu đỏ tía, dây lưng vàng mười một khoa. Nhưng với Thôi Tuần, mười một khoa ấy dường như quá rộng, sau khi thắt gọn vào, phần dây thừa phải luồn vào đai lưng, thả hờ xuống. Eo hắn đã gầy gò như vậy, thì chân cẳng, chắc cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Lý Doanh không khỏi suy nghĩ, liệu điều này có liên quan gì đến hai năm bị tra tấn mà A Sử Na Gia đã nhắc đến hay không? Rốt cuộc phải chịu đựng tra tấn khốc liệt đến thế nào mới khiến cho một người chưa quá hai mươi như Thôi Tuần, đôi chân lại yếu đuối đến mức không thể leo lên được nhánh cây cách mặt đất chỉ hơn một trượng?
Còn đang mải miết suy nghĩ, Lý Doanh chẳng hề hay biết lão bộc câm kia đã rời đi từ lúc nào. Thôi Tuần nhíu mày, thấy nàng lơ đãng thất thần, liền bất ngờ hỏi: “Cô đã có thể đi lại vào ban ngày rồi, đúng không?”
Lý Doanh lập tức bừng tỉnh, vội gật đầu: “Phải.”
“Vậy đi cùng ta đến ngoại thành.” Thôi Tuần dừng một lát: “Liên quan đến Vương Nhiên Tê.”
Thôi Tuần đưa Lý Doanh đến một ngọn núi hoang ở ngoại thành. Núi hoang này cực kỳ heo hút, cỏ cây khô cằn mọc lộn xộn dọc theo triền núi chênh vênh, bốn bề chẳng thấy bóng dáng chim muông, hoang tàn vắng vẻ. Lý Doanh ngó quanh, nghi hoặc hỏi: “Thôi Thiếu khanh đưa ta đến đây làm gì?”
“Đưa cô đi xem một thứ.”
Thôi Tuần giẫm lên lớp lá khô, dùng giày ô da màu đen gạt hết sang một bên. Dưới lớp lá khô, Lý Doanh lờ mờ thấy thấy phần xương cánh tay trắng.
Lý Doanh giật mình thốt lên: “Đây… đây là?”
“Đây là cung nữ Vương Đoàn Nhi của cục Thượng Y ba mươi năm trước.”
“Vương Đoàn Nhi?” Lý Doanh loáng thoáng có chút ấn tượng, cung nữ này cần mẫn dịu ngoan, từng mang y phục đến cho nàng vài lần: “Vậy đây chính là thi thể của Vương Đoàn Nhi sao?”
Thôi Tuần gật đầu: “Nàng ta đã chết ba mươi năm rồi.”
“Vì sao nàng ta lại chết?”
Thôi Tuần đáp gọn: “Bị người sát hại.” Hắn nói tiếp: “Ta đã cho người điều tra lại danh sách cung nữ của cục Thượng Y ba mươi năm trước, quả nhiên phát hiện điều đáng ngờ. Cung nữ tên Vương Đoàn Nhi này từng là gia nô của nhà họ Vương. Sau khi nhà họ Vương phóng thích một số nô bộc, cha mẹ của Vương Đoàn Nhi cũng nằm trong số ấy, còn nàng ta thì được chọn vào cục Thượng Y. Cả nhà nàng ta đều mang ơn nhà họ Vương. Sau khi Trịnh Quân bị bắt vào Đại Lý Tự, Vương Đoàn Nhi cũng biến mất. Nếu ta không đoán sai, nàng ta đã bị Vương Nhiên Tê gϊếŧ để diệt khẩu.”
Mặt đất trong khu rừng hoang phủ đầy lá khô, dày đến mức chẳng để lại dấu chân. Điều này chứng tỏ nơi này hiếm người lui tới, quả thực là một chỗ lý tưởng để phi tang xác chết. Lý Doanh không khỏi thắc mắc: “Sao ngài lại tìm thấy được thi thể này?”
“Mật thám của Sát Sự Thính tỏa đi khắp Trường An, đừng nói đến một cung nữ, dù chỉ là một con chó chết, cũng có thể đào ba thước đất mà tìm.”
Lý Doanh trợn tròn mắt kinh ngạc. Nàng biết rằng mặc dù Sát Sự Thính và Đại Lý Tự cùng chưởng quản hình sự, nhưng chức trách lại có điểm khác nhau. Sát Sự Thính phụ trách giám sát quan lại và vương công, sở hữu rất nhiều mật thám, có thể tự mình xử lý các vụ án mà không cần thông qua Đại Lý Tự. Tuy vậy, nàng không ngờ rằng Sát Sự Thính đáng sợ đến mức chỉ trong vòng mười mấy ngày, đã có thể đào ra một bộ hài cốt bị vứt bỏ nơi hoang vu từ tận ba mươi năm trước.
Nếu Sát Sự Thính có thể tìm ra hài cốt từ ba mươi năm trước, thì những chuyện khuất tất của các đại thần và quan viên chắc chắn không thể giấu giếm được. Cũng không khó hiểu khi danh tiếng của Sát Sự Thính giờ đây đã lấn át Đại Lý Tự, khiến mọi quan viên và dân chúng trong Trường An đều vừa hận vừa sợ Thôi Tuần.
Lý Doanh vốn chẳng hứng thú với chính sự, nhưng dù nàng không quan tâm, cũng hiểu rõ rằng những kẻ đứng đầu mật thám như Thôi Tuần, trải qua nhiều triều đại, đều khó có kết cục tốt đẹp. Huống hồ hắn vừa ngạo mạn lại vừa phô trương, kẻ thù mà hắn đã kết phải nhiều không đếm xuể. Nếu vậy, kết cục của hắn e rằng sẽ đặc biệt thê thảm.
Lý Doanh nghĩ đến đây, không kìm được mà liếc nhìn Thôi Tuần thêm một lần. Thôi Tuần không nhận ra những suy nghĩ trong lòng nàng. Giữa núi rừng lạnh lẽo, hắn khoác một chiếc áo choàng hồ ly màu trắng tinh, lớp lông hồ ly trắng ánh bạc càng làm tôn lên gương mặt trắng bệch như tuyết, đường nét tuấn tú như ngọc. Lý Doanh bỗng nhớ đến câu nói của hắn ba ngày trước: “Liên quan gì đến cô?” Nàng bỗng thấy lòng mình rơi vào khoảng trống, chán nản đến mức không muốn nghĩ thêm điều gì khác. Nàng chỉ hỏi: “Thôi Thiếu khanh, nếu đã tìm được thi thể Vương Đoàn Nhi, liệu có thể tìm Vương Nhiên Tê để hỏi rõ sự thật không?”
Thôi Tuần trầm ngâm: “Vương Nhiên Tê tính tình xảo quyệt, dù có dùng hình cũng chưa chắc có thể khiến bà ta khai ra sự thật.”
“Vậy thì phải làm sao?”
“Ta có một cách.” Thôi Tuần đáp. “Công chúa có nhớ được dung mạo của Vương Đoàn Nhi không?”
Lý Doanh ngẫm nghĩ: “Còn nhớ mang máng.”
“Vậy thì dễ rồi. Phiền công chúa vẽ lại dung mạo nàng ta. Phần còn lại thì cứ giao cho ta xử lý.”
Vương Nhiên Tê đã ốm liệt giường mấy ngày, mỗi ngày mê mê tỉnh tỉnh, liên tục gặp ác mộng. Mỗi lần nhắm mắt lại, bà ta đều thấy cảnh tượng Lý Doanh chìm dần xuống nước, chết đuối dưới hồ sen.
Bà ta thét lên tỉnh dậy. Thị tỳ bên cạnh vội vàng tiến lên, vuốt lưng giúp bà ta thuận khí: “Phu nhân lại gặp ác mộng sao?”
Vương Nhiên Tê nghẹn lời không nói được, thở hổn hển hỏi: “Thượng thư đâu?”
“Dạ Thượng thư đi triều kiến, được Thánh nhân lưu lại nghị sự, giờ vẫn chưa về.”
“Trương Nhi đâu?”
Thị tỳ ấp úng: “Tiểu lang quân… Tiểu lang quân đến phường Bình Khang rồi ạ.”
Vương Nhiên Tê nghiến răng: “Mẹ nó bệnh đến thế này, nó còn có thời gian đến Bình Khang tìm kỹ nữ!”
Bà ta tức giận đến ho khan không ngừng, sau đó là cảm giác ngập tràn cay đắng. Suốt đời tranh đấu không ngừng, đến cuối cùng lại là chồng không yêu, con không hiếu. Bà không biết bao nhiêu nỗ lực của mình rốt cuộc đổi lại được cái gì.
Nếu không vì lòng đố kỵ và ghen ghét của ba mươi năm trước, lẽ ra bà ta đã có thể gả cho một công tử thế gia môn đăng hộ đối, cùng người cầm sắt hòa minh, tâm ý tương thông. Con cái sinh ra cũng sẽ là những người lễ nghĩa khiêm cung, chứ không phải như bây giờ, bề ngoài vinh hoa nhưng ấm lạnh chỉ mình bà biết rõ.
Chung quy một bước sai, bước bước sai.
Trong mơ màng, trước mắt Vương Nhiên Tê hiện lên hình ảnh của một thanh niên ôn nhuận như ngọc.
Bà ta hé môi, muốn gọi “biểu huynh”, nhưng chần chừ vẫn không dám thốt ra.
Vương Nhiên Tê cười khổ một tiếng, nói với thị tỳ: “Các ngươi lui ra, ta muốn nghỉ ngơi.”
Người hầu rời đi. Vương Nhiên Tê nằm trên giường gỗ lê hoa vàng, nhìn lên màn lụa rủ xuống, trong lòng tự nhủ: đã làm thì đừng hoài niệm xuân thu. Đó chẳng phải tính cách của bà ta.
Chờ đến khi bà ta khỏi bệnh, bà ta sẽ tiếp tục vào cung hầu Huệ phi, kiếm một chức quan nhỏ cho Trương Nhi.
Nghĩ đến Huệ phi, bà ta lại cảm thấy nhục nhã. Nữ nhân kiêu ngạo người Đột Quyết, trên mặt còn có dấu hoa sen ấy dựa vào cái gì mà lại Thánh nhân sủng ái, còn bà ta, một đích nữ của họ Vương ở Thái Nguyên thì phải xu nịnh nàng ta cứ như một con chó!
Hừ, sớm muộn gì ả cũng có kết cục giống như chị ả, A Sử Na Ngột Đóa – vị công chúa mà Thôi Tuần từng hầu hạ ở Đột Quyết, chết cũng chẳng được toàn thây!
Nhưng nghĩa lại, Thôi Tuần từng hầu hạ A Sử Na Ngột Đóa ở Đột Quyết, chẳng lẽ lại không hầu hạ em gái ả là A Sử Na Gia? Vậy thì, liệu A Sử Na Gia có giữ được tấm thân hoàn bích?
Vương Nhiên Tê cay độc nghĩ, rồi lại mê man thϊếp đi. Trong giấc mơ, bà ta nhìn thấy Lý Doanh.
Lý Doanh mặc chiếc váy hai màu đỏ trắng đan xen, giống như hôm ngồi trong xe ngựa, yên lặng nhìn bà ta: “Tại sao ngươi gϊếŧ ta?”
Lý Doanh từng bước tiến đến gần, bóp chặt cổ bà ta: “Ngươi đã gϊếŧ ta, ta cũng sẽ gϊếŧ ngươi để đòi mạng!”
“A!” Vương Nhiên Tê thét lên rồi choàng tỉnh, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán. Bà ta nắm chặt lấy tay thị tỳ vừa chạy đến: “Mau! Mau theo ta đến chùa Tây Minh lễ Phật! Ta muốn thần Phật giúp ta trừ ma! Trừ ma!”
Bà ta lảm nhảm, nghiến răng: “Còn nữa, gọi hết các đạo sĩ, hòa thượng trong phủ đến. Cả những chuỗi tràng hạt đã khai quang cũng mang theo. Nếu con quỷ ấy còn dám đến, ta nhất định sẽ khiến nó hồn phi phách tán, vĩnh viễn đọa đày!”