Edit: Mì
Cảm thấy quá thẹn thùng, muốn cô mở to tiểu huyệt đang chảy dâʍ ɖị©ɧ mà kêu Sanada Genichirou mở cửa đi vào.
Hoa Nhiễm kịch liệt đấu tranh tư tưởng, cuối cùng vẫn là đầu hàng du͙© vọиɠ muốn côn ŧᏂịŧ lớn cắm vào. Cô cắn răng, bỗng nhiên khóc nức nở rồi hét to: "Đau quá, Genichirou đau quá, mau tới cứu tôi, Genichirou ——"
Sanada Genichirou nãy giờ vẫn luôn ngồi ngay ngắn ở bên ngoài, hắn vừa nghe Hoa Nhiễm kêu rên vừa nỗ lực mà khắc chế du͙© vọиɠ bản thân.
Thanh âm Seiichi Yukimura đột nhiên nhỏ lại nên hắn có chút nghi hoặc không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, ngay sau đó hắn liền nghe được tiếng khóc thét chói tai của thiếu nữ cùng tiếng hét lớn. Hắn tuy là tin tưởng Seiichi Yukimura, nhưng vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao, vạn nhất....
Hắn vội vã đứng dậy kéo cửa ra.
Kết quả hình ảnh tiểu huyệt ướt đẫm da^ʍ thuỷ của thiếu nữ đang từng giọt từng giọt chảy ra cứ như vậy đập thẳng vào trong mắt Sanada Genichirou, da^ʍ đãng đến mức làm khí huyết không ngừng dâng trào.
"Seiichi! Ngươi làm gì vậy?" Sanada Genichirou lui lại hai bước, nhanh chóng dời tầm mắt đi , "Vì sao lại muốn làm như vậy?"
"Genichirou."
Seiichi Yukimura mỉm cười có chút khẩn trương nhìn chăm chú vào gương mặt đỏ bừng của Sanada Genichirou nghiêm túc mà nói: "Chỉ một mình ta, Hoa Nhiễm sẽ ăn không đủ no, ngươi chắc hẳn không hy vọng cô lại giống như lúc trước chìm vào giấc ngủ không tỉnh lại, đúng không?"
Lời của bạn tốt giống như là lời thì thầm của ác ma dẫn người ta sa đọa, Sanada Genichirou không thể không thừa nhận khi nghe những lời Seiichi Yukimura nói, trái tim hắn liền nhảy dựng lên.
"Hoa Nhiễm, cô muốn sao?" Seiichi Yukimura từ phía sau ghé sát vào lỗ tai Hoa Nhiễm nhẹ giọng nói, "Nghĩ như thế nào thì cứ nói ra như thế ấy."
Hai chân bị căng ra, tiểu huyệt trần trụi mà phơi bày trước mặt một người khác làm Hoa Nhiễm đỏ mặt không dám nhìn Sanada Genichirou, Seiichi Yukimura còn bắt cô phải nói ra cái mà cô muốn. Nhưng tiểu huyệt hiện đang trống rỗng đến khó chịu, rất muốn côn ŧᏂịŧ cắm vào tới.
"Muốn côn ŧᏂịŧ Genichirou ." Cô nhắm mắt lại, dùng thanh âm như sắp khóc mà nói, "Tiểu huyệt thật là khó chịu... Muốn côn ŧᏂịŧ Seiichi cùng Sanada cắm vào..."
"Thật ngoan."
Vừa nói Seiichi Yukimura vừa buông chân Hoa Nhiễm xuống, để cô đứng thẳng lên, hai tay chống ở khung cửa phía trước, rồi đẩy côn ŧᏂịŧ đặt trước miệng huyệt ướŧ áŧ: "Này liền cho cô."
Lúc Sanada Genichirou vẫn đang chăm chú nhìn xuống dưới đất, Seiichi Yukimura liền nhéo cánh mông Hoa Nhiễm đem côn ŧᏂịŧ nóng bỏng đâm toàn bộ gốc rễ vào tiểu huyệt chảy nước của cô. Hoa huyệt bị trêu chọc đến ngứa ngáy khó nhịn rốt cuộc cũng được dươиɠ ѵậŧ lấp đầy, Hoa Nhiễm lập tức động tình mà rêи ɾỉ.
"Thật thoải mái... Tiểu huyệt thật thoải mái... Thích côn ŧᏂịŧ lớn Seiichi ...."
"So với côn ŧᏂịŧ của Sanada Genichirou, cô thích cái nào hơn?"
Dươиɠ ѵậŧ nguyên cây cắm vào liền bị vách thịt mềm trong tiểu huyệt cắn chặt, bỗng nhiên liền bị côn ŧᏂịŧ mang theo dâʍ ɖị©ɧ rút ra một nửa. Túi tinh đánh vào hai cánh mông phát ra tiếng bạch bạch bạch, cùng với dâʍ ŧᏂủy̠ từ cửa huyệt văng khắp nơi tạo nên âm thanh phụt phụt, làm Sanada Genichirou dù có nhắm mắt lại thì cũng đều có thể tinh tường bộ dáng hiện tại của bọn họ.
"Đều thích... Tôi đều thích..."
Hoa Nhiễm ngửa đầu đem vυ' dán lên khung cửa thô lệ phía trước, liên tục bị thao nên thân thể loạng choạng vừa vặn làm hai vυ' cô không ngừng cọ xát lên cánh cửa.
"Đáp án như vậy không được." Seiichi Yukimura bắt lấy hai tay cô vòng ra sau eo mang theo cô quay sang hướng Sanada Genichirou .
"Chính là, tôi thật sự đều thích..."
Bộ ngực đang được khung cửa an ủi rất thoải mái lại đột nhiên biến mất, Hoa Nhiễm ủy khuất cho rằng Seiichi Yukimura đang trừng phạt cô. Nhưng nhanh chóng cô liền ý thức được không phải như vậy, thiếu niên vừa đi vừa thao cô làm Sanada Genichirou ở trước mặt cả người cứng đờ .
"Vυ' khó chịu thì cầu Genichirou giúp ngươi."
"Genichirou ——"
Thiếu nữ bị Seiichi Yukimura đâm một cái thật mạnh làm cho cả người trực tiếp nhào vào trong lòng ngực Sanada Genichirou, cho dù không tiếp thu được tình huống như thế này, nhưng sợ hãi cô bị ngã Sanada liền lập tức mở to mắt đỡ cô.
"Vυ' thật là khó chịu... Ân ân... Genichirou giúp tôi xoa xoa nó được không..." Hai mắt Hoa Nhiễm mở to bị một tầng nước mắt bao phủ, như là cầu cứu lẫn quyến rũ nhìn về phía Sanada Genichirou.
"Genichirou..."
Hoa Nhiễm trong tiếng rêи ɾỉ thống khổ lại mang theo sự sung sướиɠ không ngừng truyền vào trong tai Sanada Genichirou, trong tầm mắt hắn tất cả đều là thiếu nữ đang bị bạn tốt của mình thao đến rung động.
Cặp vú theo thân thể đong đưa cũng không ngừng lay động, tạo nên từng đợt sóng nhũ.
Khẽ cắn môi, Sanada Genichirou hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn là duỗi tay xoa nhẹ lên. Bầu vυ' mềm mại bóng loáng liền kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh hắn, đầṳ ѵú thẳng đứng không ngừng điểm ở trong lòng bàn tay câu lấy du͙© vọиɠ của hắn.
"Sanada." Seiichi Yukimura nhìn một màn này, ý vị thâm trường mà cười nói, "Chỉ có cùng nhau cho cô ấy ăn no, mới có thể giúp cô thoát khỏi thống khổ, ngươi biết mà."
Đúng vậy, hắn rõ ràng biết, hắn so với bất cứ kẻ nào, đều rõ ràng lúc thiếu nữ thèm ăn nhưng lại liều mạng kiềm chế thì có bao nhiêu thống khổ.
"Thật là quá lơi lỏng!"
Thiếu niên nghiêm khắc, xưa nay chưa từng có biểu tình ôn nhu, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng là kẻ lãnh đạm, lạnh lùng nhưng hiện giờ theo lời nói ra lại toát lên vẻ dịu dàng.
Hắn cong lưng, rồi nhẹ nhàng hôn lên môi mềm của Hoa Nhiễm.
"Hoa Nhiễm, cúc huyệt có thể dùng không?"
Nhìn chăm chú hai người hôn môi, Seiichi Yukimura đem côn ŧᏂịŧ từ hoa huyệt rút ra để ở trên cúc huyệt: "Tôi thao tiểu huyệt phía sau của cô, để Genichirou thao tiểu huyệt phía trước của cô có được không?"
"Ngô ——"
Miệng được nụ hôn của Genichirou lấp đầy, Hoa Nhiễm hiển nhiên không thể trả lời hắn.
"Tôi coi như đáp án chính là được." Thực tế thì Hoa Nhiễm có nói gì thì cũng đều không quan trọng, Seiichi Yukimura vừa nói vừa đem côn ŧᏂịŧ dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ của mình, từng chút từng chút một cắm vào cúc huyệt của cô.
Chưa kịp nhìn xuống tiểu huyệt, Sanada Genichirou liền đã cởϊ qυầи đùi ra rồi phối hợp tiến độ của Seiichi Yukimura cùng nhau cắm đi vào.
"A a... Hảo bổng... Hai cái tiểu huyệt đều bị côn ŧᏂịŧ lấp đầy..." Hoa Nhiễm rời môi Sanada Genichirou lớn tiếng kêu lên, "Muốn chết..... Bị hai cái côn ŧᏂịŧ thao đã chết.."
"Thích không?"
"Thích ——"
Hai căn côn thịt thô to một trước một sau mà cắm ở hai cái huyệt của Hoa Nhiễm . Cách một tầng mềm thịt, hai cái côn thịt ra ra vào vào mà cắm nguyên cây vào chỗ sâu trong tiểu huyệt, rồi lại một trước một sau mà cọ xát nhục bích rút ra nửa căn.
Hoa Nhiễm có thể cảm nhận rõ được gân xanh của côn thịt trong cúc huyệt nhô lên như là đem cúc huyệt căng thành hình dáng côn ŧᏂịŧ, cũng có thể cảm giác được nếp uốn bên trong cúc huyệt cơ hồ đều bị côn ŧᏂịŧ lớn lớn của Seiichi Yukimura căng phẳng.
Dâʍ ŧᏂủy̠ cùng tràng dịch bởi vì kɧoáı ©ảʍ mà không ngừng chảy ra, theo đùi Hoa Nhiễm mà chảy xuống.
Vυ' bên trái cũng bị Seiichi Yukimura từ phía sau duỗi tay lên vuốt ve, đầṳ ѵú nhỏ nhắn bên phải thì bị Sanada Genichirou dùng đầu ngón tay mang theo vết chai mỏng vuốt ve.
"A a a... Tiểu huyệt muốn đi... Phải bị côn ŧᏂịŧ lớn thao đến cao trào... Phải bị chơi hỏng rồi..."
Hoa Nhiễm thét ra một tiếng chói tai, một luồng dâʍ ŧᏂủy̠ từ huyệt khẩu phun ra, làm ướt eo bụng cùng âm mao của Sanada Genichirou. Tiếp theo, bởi vì triều xuy mà âʍ đa͙σ cùng hậu huyệt co chặt , kẹp chặt đến mức hai người một trước một sau đều đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào thân thể của cô, rót đầy cả hai tiểu huyệt cô.
"Thật nóng..."
Hoa Nhiễm bắt lấy cánh tay Sanada Genichirou, ngẩng đầu dùng ánh mắt to đẹp long lanh ngân ngấn nước nhìn chăm chú vào hắn nói: "Tôi vẫn chưa ăn no, tiểu huyệt còn muốn nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ hơn, dùng côn ŧᏂịŧ lớn tiếp tục thao tôi được không?"