Tổng Mạn: 100 Tư Thế Thoả Mãn Nguyện Vọng

Chương 49: Hoa Nhiễm ăn không đủ no (3P)

Edit: Gar

Bị Hoa Nhiễm dùng vẻ mặt như vậy nhìn, Sanada Genichirou cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, côn thịt đặt trước tiểu huyệt vừa mới bắn hai lần, lại một lần nữa bắt đầu cứng lên.

"Genichirou, có thể đổi tư thế không?"

Sau khi được Sanada Genichirou đồng ý, Seiichi Yukimura rút côn thịt ra khỏi cúc huyệt, đem cả người Hoa Nhiễm xoay lại đối mặt với mình.

Hắn ôn nhu mà vuốt nhẹ lên đôi mày đang nhăn lại của Hoa Nhiễm do tiểu huyệt và cúc huyệt đột nhiên trống rỗng, sau đó hôn hôn lên khóe miệng cô cười hỏi: "Đây là há mồm chờ được ăn côn thịt sao?"

"Muốn ăn côn thịt." Hoa Nhiễm cọ cọ má vào tay Seiichi Yukimura, khát vọng mà trả lời, "Seiichi cho tôi được không?"

"Được."

Thiếu niên đưa tay lên đỉnh đầu cô, vỗ nhẹ nhẹ hai cái: "Muốn thì liền chính mình đi ăn."

Hai tay chống lên thân thể Seiichi Yukimura, Hoa Nhiễm muốn ngồi xuống để đi ăn côn thịt của hắn, lại bị Sanada Genichirou ở phía sau ôm lấy vòng eo, không cho cô ngồi xuống.

"Genichirou?"

Hoa Nhiễm quay đầu, ủy khuất ba ba mà kêu tên Sanada Genichirou.

"Tiểu huyệt không muốn ăn côn thịt sao?" Sanada Genichirou nhéo lên cái mông đầy đặn, trầm giọng nói, "Nếu ngồi xổm xuống thì há mồm liền không có côn thịt để ăn."

"Tiểu huyệt cũng muốn ăn."

Thiếu nữ nghĩ nghĩ, sau đó chu mông dùng một tư thế rất khó để giữ thăng bằng mà cong lưng, mở ra đôi môi anh đào ngậm lấy côn thịt của Seiichi Yukimura. Đồng thời, cúc huyệt vẫn còn đang chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ do Seiichi Yukimura bắn vào vừa vặn đối diện với hạ thân của Sanada Genichirou.

Bởi vì có tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng tràng dịch bôi trơn sau cao trào, cúc huyệt của Hoa Nhiễm tuy rằng vẫn căng chặt nhưng cũng không khó để tiến vào.

Sanada Genichirou nhìn Hoa Nhiễm đang nghiêm túc liếm láp côn thịt của Seiichi Yukimura, từng chút một đưa ngón tay đi vào trong cúc huyệt của cô. Tràng đạo mềm mại và căng chặt không thua kém gì so với tiểu huyệt, thậm chí có khi còn căng chặt hơn.

Sau khi nhìn thấy Sanada đem ngón tay chen vào cúc huyệt, Seiichi Yukimura có chút tò mò mà vuốt vuốt đầu Hoa Nhiễm hỏi: "Hoa Nhiễm, tràng đạo của cô vì sao lại sạch sẽ như vậy?" đây là vấn đề mà từ lúc nãy khi hắn đi vào đã muốn hỏi.

"Ngô____"

Nuối tiếc mà nhả ra côn thịt của thiếu niên, Hoa Nhiễm đem mặt mình cọ cọ lên trên côn thịt giải thích: "Bởi vì thân thể của tôi có thể đem tất cả mọi thứ ăn vào trực tiếp chuyển hóa thành năng lượng, tôi cùng con người không có giống nhau a. Tuy rằng thoạt nhìn cấu tạo của thân thể hoàn toàn giống con người nhưng chẳng qua chỉ là bắt chước mà thôi."

Nói tới đây, trong mắt của cô toát ra thần sắc ảm đạm.

"Tôi không phải là sinh mệnh được sinh ra mới tồn tại, tóm lại mà nói, khả năng là cùng với tinh linh có điểm giống nhau."

Cái mà cô cắn nuốt không phải là máu thịt của yêu quái và con người mà là sinh mệnh của bọn họ cùng với dục vọng, cho nên mới có sự phân biệt giữa người và yêu. Đây là điều tàn khốc nhất đối với cuộc sống của cô trên thế giới này.

Biết được quá khứ của cô nên Seiichi Yukimura tự nhiên biết được vì sao cô lại ảm đạm. Nếu có thể lựa chọn, chắc chắn thiếu nữ trước mắt sẽ không bao giờ muốn trở thành một đại yêu quái hùng mạnh, mà là muốn trở thành một con người bình thường.

"Xin lỗi!"

Hắn nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của Hoa Nhiễm, ngay cả Sanada Genichirou động tác bên dưới cũng trở nên ôn nhu hơn.

"Không có vấn đề gì." Hoa Nhiễm ngẩng đầu nhìn hắn cười cười, "Như vậy không phải là càng thuận tiện sao? Có thể để côn thịt lớn tùy ý mà thao."

Không cần dùng sự hồn nhiên như vậy để nói ra những lời da^ʍ đãng a.

Biểu hiện này so với việc phóng đãng câu dẫn thật khiến người ta không còn biện pháp nào để khống chế dục vọng, Seiichi Yukimura cắn môi đem côn thịt lại lần nữa nhét vào trong miệng của cô: "Nếu đã thích như vậy, liền hảo hảo ăn nó."

Côn thịt thô to nóng bỏng ở trong khoang miệng, trên côn thịt không chỉ có dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ của thiếu niên vừa rồi bắn ra mà còn có da^ʍ thủy của chính cô.

Hoa Nhiễm cảm nhận được côn thịt trong miệng mình càng lúc càng nhạy cảm, cô vươn đầu lưỡi bắt đầu tinh tế mà liếm láp. Từ thân gậy chi chít gân xanh đến quy đầu bóng loáng, sau đó dùng lưỡi đảo qua mã mắt.

"Ưʍ..."

Kích thích này hoàn toàn khác cảm giác khi cắm vào trong tiểu huyệt làm Seiichi Yukimura nhịn không được mà rên rỉ.

Ở phía sau, Sanada Genichirou có chút tức giận khi bản thân mình bị làm lơ. Hắn đem ngón tay ở trong cúc huyệt uốn lượn ở thành ruột bắt đầu moi đào, nghe được từ trong cổ họng cô phát ra âm thanh rên rỉ sau đó mới đem đầu côn thịt để ở cúc huyệt, một hơi cắm đi vào.

So với làn da trắng nõn của Hoa Nhiễm thì côn thịt đang ra vào giữa hai bờ mông của cô đen hơn rất nhiều, sự tương phản màu sắc kích thích thị giác của người nhìn, làm thiếu niên không khỏi suy nghĩ muốn thô bạo, hung hăng mà thao thiếu nữ.

"Cô nói đi, vì sao cô lại da^ʍ đãng như vậy?" Sanada Genichirou duỗi tay phát hai cái lên trên mông cô.

Nhìn mông thịt mềm mại đàn hồi do bị hắn phát mà lay động, hắn lại một lần nữa dùng sức mà nắm lấy mông cô, dùng sức đem nguyên cây côn thịt cắm vào, làm mông Hoa Nhiễm gắt gao mà dán chặt lên âm mao* của chính mình.

*Âm mao: Lông trên mu của đàn ông.

"Côn thịt của ai cô cũng đều có thể ăn đến vui vẻ vậy sao?"

Sanada Genichirou mãnh liệt mà đâm vào rút ra côn thịt ở cúc huyệt của thiếu nữ, như là đang trừng phạt sự da^ʍ đãng của cô, hai tay hắn niết lên cái mông trắng nõn của cô tạo nên những dấu tay màu đỏ phủ kín ở trên mông.

"Côn thịt sướng...." Hoa Nhiễm nhịn không được mà phun ra côn thịt của Seiichi Yukimura để rên rỉ, "Genichirou nhanh hơn nữa... tiểu huyệt cũng muốn... tiểu huyệt ngứa quá..."

"Không thể ăn côn thịt của tôi sao?"

Seiichi Yukimura đem côn thịt để bên miệng của Hoa Nhiễm.

"Đều ăn ngon..." Nói xong Hoa Nhiễm lại đem côn thịt của Seiichi Yukimura mút vào trong miệng. Mà Sanada Genichirou cũng đem côn thịt rút ra khỏi cúc huyệt, một hơi cắm thẳng vào miệng tiểu huyệt đang tràn lan da^ʍ thủy, không chút nhẹ nhàng mà thao cô.

"Muốn hư rớt... Phải bị hai cái côn thịt thao tới hư rớt..."

"Đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ toàn bộ đều bắn vào ... tiểu huyệt cùng miệng đều muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙..."

"A a ... muốn đi ... bị thao đến cao trào..."

Hai người ở trong chung cư dùng hết tất cả các tư thế mà mình biết, một lần lại một lần mà đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trong thân thể Hoa Nhiễm. Thẳng tới khi hai người đều bị ép khô, Hoa Nhiễm kia vẫn là bộ dạng bất mãn do chưa được thỏa mãn dục vọng.

"Còn ăn chưa có no sao?"Seiichi Yukimura cười khổ mà kéo cái tay của Hoa Nhiễm đang chơi đùa với côn thịt của hắn ra, có chút đau đầu mà nhìn Sanada Genichirou đã mặc xong quần áo, "Hai người mà còn chưa đủ sao?"

"Không đủ, vẫn còn đói."

Hoa Nhiễm đáng thương hề hề mà nằm lên trên người Seiichi Yukimura, thoạt nhìn vẫn rất khó chịu mà đem đầu cọ cọ vào ngực hắn.

Chính bản thân mình hoàn toàn không được nữa rồi, thậm chỉ có cảm giác thận đã bị hư, nhưng tìm những người khác đến thì hắn lại không cam lòng. Kỳ thật hiện tại liên hệ với Keigo Atobe là tốt nhất, nhưng hắn chính là không muốn nhìn thấy tên thiếu niên kiêu ngạo như bậc đế vương kia cùng với Hoa Nhiễm làm tình.

Hơn nữa so với chính mình, việc Keigo Atobe là người đầu tiên ký kết khế ước với Hoa Nhiễm mới thật sự là điểm quan trọng.

Seiichi Yukimura còn đang suy nghĩ tìm cách giải quyết thì di động trong túi quần hắn vang lên.

"Genichirou, giúp tôi lấy di động."

"Điện thoại của Akaya?"

Sanada Genichirou có chút nghi hoặc mà đem điện thoại đưa cho Yukimura, sau khi điện thoại được kết nối, bọn họ nghe tiếng thiếu niên bên kia nôn nóng như kiến bò trên chảo nóng nói:

"Đội trưởng, anh mau xem tin tức, bác sỹ Hoa Nhiễm bị nghi ngờ có liên quan đến vụ việc cố ý giết người và đang bị cảnh sát truy nã! Sao có thể! Hoa Nhiễm, cô ấy làm sao có thể làm ra sự việc như vậy! Đội trưởng, lúc trước không phải anh nói Keigo Atobe có khả năng biết cô ấy đang ở đâu sao? Anh nhanh lên một chút, tìm ra cô ấy, làm cô ấy ..."