Thẩm Ngôn Vân lục lọi trong trí nhớ tìm ra thân phận của thiếu niên trước mặt này. Nhưng không biết có phải cú ngã vừa rồi để lại dư chấn hay không, đầu óc của y cứ loạn tùng phèo, chẳng thể nhớ ra một việc gì.
Thiếu niên cẩn thận bước đến gần Thẩm Ngôn Vân, quan sát thương thế trên người y, ngập ngừng nói:
"Sư tôn! Hay trước tiên để con xem vết thương của người nhé?"
Thẩm Ngôn Vân hàm hồ ậm ừ vài câu. Thiếu niên liền ngồi xuống, cẩn thận nhìn một lượt, lắc đầu nói :
"Thương nặng quá, đệ tử lại không đem theo cái gì để băng bó. Sư tôn, đêm thế này không đưa người về phòng người được, hay để con cõng người về phòng con nhé?"
Thẩm Ngôn Vân nghĩ đến tình cảnh phải "ngủ ngoài trời" của mình liền gật đầu lia lịa làm cho vết thương trên trán chảy máu, giọt máu chảy ròng ròng qua mắt rồi xuống cằm khiến y phải nhắm mắt lại. Thiếu niên nhìn thấy , suy nghĩ một lúc liền xé áo mình ra, lau cho y rồi xoay người, từ từ đưa y lên lưng mình.
Nhìn đến cái áo không còn lành lặn của thiếu niên, thân hình còn thấp hơn mình cả một cái đầu vậy mà lại chật vật cõng mình như thế, Thẩm Ngôn Vân cảm thấy xúc động.
Y nở nụ cười hỏi:
"Ngươi tên là gì?"
Thiếu niên quay mặt qua, khóe mắt liếc thấy nụ cười của y, thân thể hơi run lên rồi bình tĩnh đáp:
"Chắc sư tôn không nhớ, đệ tử là Sở Trường Cung, mới bái nhập vào môn hai năm trước ạ!"
Sở Trường Cung? Sao nghe quen vậy?
Nụ cười trên mặt chợt cứng đờ.
À, rốt cuộc cũng nhớ.
Sở Trường Cung trong nguyên tác cũng nằm trong hậu cung của Cố Lăng Bạch. Là đệ tử thân truyền duy nhất của Thẩm Ngôn Vân nhưng lại thường xuyên bị khinh thường. Ngay cả sư tôn là Thẩm Ngôn Vân cũng lạnh nhạt nên bị mọi người xa cách, tính tình của hắn lại hiền lành như cục đất nên hay bị bắt nạt, chịu đủ khổ nhục.
Nhưng Cố Lăng Bạch thì khác, y dịu dàng với tất cả mọi người tự nhiên cũng sẽ đối xử ôn nhu với Sở Trường Cung, thấy hắn đáng thương liền đem mọi thứ tốt nhất cho hắn, an ủi xoa dịu khi hắn buồn, bảo vệ bênh vực hắn trước mọi người.
Sở Trường Cung tất nhiên cảm động, lâu dần đem lòng yêu say đắm Cố Lăng Bạch. Vì muốn mình mạnh lên để có thể xứng với y, không ngại vất vả ngày đêm tu luyện cực khổ, cuối cùng trở thành Kiếm tu vang danh thiên hạ.
Còn bây giờ, Sở Trường Cung vẫn chỉ là một tiểu đồ đệ bình thường hay bị bắt nạt. Thẩm Ngôn Vân nhẩm tính, lần đầu tiên hai người gặp nhau là sau một trận tỷ thí giữa các đệ tử trong tông, Sở Trường Cung thua đến thảm hại. Trong đêm ngồi một mình ủ rũ thì Cố Lăng Bạch tựa thần tiên giáng trần bước đến an ủi làm hắn rung động.
Nhẩm ra còn tận 4 tháng nữa.
Mải suy tính, Thẩm Ngôn Vân được cõng đến phòng đệ tử từ lúc nào không biết. Đến lúc được đặt ngồi trên giường mới sực tỉnh. Sở Trường Cung đã đi lục lọi tìm thuốc.
Thẩm Ngôn Vân quan sát căn phòng của hắn, nhỏ hơn phòng y rất nhiều, đồ đạc cũng chẳng có bao nhiêu, quần áo thì cũ rích. Thẩm Ngôn Vân cảm thấy hơi chút mặc cảm tội lỗi.
Tính cách của nguyên chủ ra sao y cũng đoán được đại khái. Đừng nói đến chăm sóc quan tâm đồ đệ, ngay cả việc mình có một đồ đệ có khi còn quên mất. Suốt ngày ru rú trong phòng không màn thế sự.
Sở Trường Cung chăm chú băng bó bôi thuốc, thấy không khí hơi ngột ngạt, Thẩm Ngôn Vân mới hỏi hắn:
"Đêm khuya thế này ngươi xuống núi làm gì?"
Sở Trường Cung ngoan ngoãn đáp:
"Hôm nay đến phiên đệ tử trực đêm, tình cờ nghe thấy có tiếng động mạnh dưới đó nên xuống xem thử thì gặp người..."
Thẩm Ngôn Vân thấy khuỷu tay nhói đau liền buột miệng rên một tiếng. Sở Trường Cung hơi hốt hoảng:
"Có phải đệ tử làm người đau không? con xin lỗi, để con nhẹ nhàng hơn."
Thẩm Ngôn Vân xua tay:
"Không sao, không sao! Tại ta chịu đau kém thôi." Rồi làm như tình cờ hỏi tiếp "Mấy năm nay ngươi...sống có tốt không?"
Sở Trường Cung hơi ngưng lại, im lặng một hồi như đang cẩn thận suy nghĩ rồi mới mỉm cười trả lời:
"Con sống tốt lắm, các sư huynh rất quan tâm con, cảm ơn sư tôn quan tâm."
Sống tốt? Vậy mà tốt sao?
Là đệ tử thân truyền mà phải ở chung với các đệ tử khác, đã thế còn bị người ta bắt nạt, khi dễ. Vậy mà hắn còn nói tốt.
Băng bó xong xuôi, Sở Trường Cung đứng dậy, đỡ y nằm xuống, nói:
"Sư tôn mệt rồi, người cứ ngủ trước đi. Ta còn phải đi tuần thêm một canh nữa mới về được. Có gì không thoải mái người cứ truyền âm cho ta."
Thẩm Ngôn Vân đã buồn ngủ đến sắp không thể mở nổi mắt, ậm ừ gật đầu rồi lâm vào giấc ngủ.
Kì thật tu sĩ trên Kim Đan không cần phải ngủ, nhưng Thẩm Ngôn Vân là một người đến từ hiện đại, giờ giấc nề nếp vốn đã quen nên không mấy quan tâm đến những vấn đề như thế này.
*****
Ngủ đủ giấc, sáng tỉnh dậy Thẩm Ngôn Vân liền cảm thấy sảng khoái. Vết thương trên người đã được linh lực chữa khỏi đến mấy phần, không còn cảm giác đau nhức như hôm qua.
Liếc mắt liền nhìn thấy Sở Trường Cung đang co ro nằm dưới đất, tâm tình sảng khoái liền biến mất.
Thẩm Ngôn Vân thở dài, cũng không biết nên nói gì.
Sư tôn bỏ bê đồ đệ hồi lâu, đến lúc gặp lại còn chiếm giường của người ta, bắt người ta nằm dưới đất lạnh lẽo.
Quá tồi tệ.