Thẩm An cảm thấy cả người nhẹ bẫng đi, cảm giác khó thở lúc nãy không còn, cúi đầu nhìn xuống, thân thể trở nên bán trong suốt, lơ lửng trong một không gian mập mờ không phân rõ trắng đen.
Linh hồn của y cứ phiêu bổng như vậy, đi về phía trước, nhưng trước mắt vẫn là hai màu trắng đen lẫn lộn, nhập nhòe không thấy điểm đến.
Thẩm An cũng đang tự hỏi, y nên đi đâu?
Đến địa phủ báo danh cho Diêm Vương rồi chờ ngày đầu thai qua kiếp mới, hay về lại dương gian làm linh hồn lang thang ngắm nhìn cảnh vật những nơi mình chưa có dịp đến?
Thẩm An vừa lướt đến phía trước vừa suy nghĩ, không để ý xung quanh, đến khi hồi thần lại thấy mình đã lạc vào một không gian xa lạ.
Một căn phòng được bài trí theo kiểu cổ xưa, giường thả lụa trắng, đàn gỗ đặt trên bàn, tại kệ sách còn có một cái lư hương, trên tường còn treo một thanh kiếm.
Đặc biệt trên giường có một người đang nằm.
Không ngăn nổi trí tò mò, Thẩm An nhẹ nhàng lướt đến bên giường, tay vén lụa trắng qua một bên, vừa nhìn thấy người nằm trong đó, cả người đều sững sờ.
Thật đẹp.
Tư sắc diễm lệ, mi mục như họa, tóc dài ngang eo, da trắng mịn màng, môi mỏng hồng hào, hàng mi dài cong cong, dưới khóe mắt còn điểm một nốt ruồi nhỏ, trên người mặc một bộ cổ phục màu trắng, phong hoa tuyệt đại.
Lúc ngủ còn kinh diễm như vậy, ai biết lúc mở mắt sẽ câu hồn đoạt phách đến cỡ nào.
Trong một đời ngắn ngủi của mình, Thẩm An chưa gặp ai đẹp đến như vậy, nhất thời có chút hồ đồ, đưa tay chạm nhẹ vào thân hình người đó một cái, ai ngờ linh hồn lại bị hút mạnh vào, cưỡng ép dính sát vào thân thể xa lạ, dung nhập với thể xác. Y cảm thấy cảnh tượng xung quanh đảo lộn, nhất thời hoa mắt ngất đi.
*****
Thẩm An giật mình tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, ánh mắt mờ mịt nhìn khung cảnh quen thuộc, cúi đầu nhìn xuống bộ cổ phục màu trắng đang mặc trên người, cảm giác nhẹ tựa lông hồng khi còn là linh hồn biến mất, Thẩm An vội vã đứng dậy, đi quanh phòng tìm một cái gương đồng giơ lên ngắm nghía.
Dung mạo đẹp tựa trích tiên này, khi mở mắt vậy mà lại có ba phần giống với khuôn mặt kiếp trước của y.
Thẩm An cứng đơ.
Chuyện này...là thế nào? Nói thẳng ra là y cướp xác người ta để sống lại sao?
Y buông gương đồng ra, biểu tình đầy rối rắm, khóe mắt lại liếc thấy một vật tỏa sáng đặt trên giường. Thẩm An từ từ tiến cầm vật đó lên nhìn rõ, đó là một lệnh bài bằng ngọc bích có màu xanh nhạt, trên thân còn khắc ba chữ rồng bay phượng múa: "Thẩm Ngôn Vân".
Thẩm...Thẩm Ngôn Vân?
Thẩm An trực tiếp hóa đá tại chỗ.
Thẩm Ngôn Vân trong nguyên tác là ai, chính là đại nhân vật phản diện chuyên đi hãm hại nhân vật chính. Cố Lăng Bạch thiện lương như vậy, hòa ái dễ mến như vậy, bệnh tật ốm yếu đáng thương biết bao. Thế mà trong mắt cái tên này chẳng khác nào một người đại gian đại ác suốt ngày vờ vịt giả bệnh hèn mọn. Đã thế còn hạch sách, bày mưu kế hại Cố Lăng Bạch, đổ thừa đổ oan cho người ta. Kết cục chắc chắn không mấy tốt đẹp.
Chẳng lẽ y đi đoạt xác cái tên nhân vật phản diện đó sao? Không muốn tin nhưng bằng chứng rành rành ra đấy, muốn chối cũng không được.
Thẩm An...đúng ra hiện giờ là Thẩm Ngôn Vân biểu tình chán nản ngồi trên ghế, tay cầm gương đồng nhìn chằm chằm.
Đại đa số trong tất cả các tiểu thuyết, phàm là nhân vật phản diện nào hay ghen tị ghen ghét, âm mưu muốn thế chỗ nhân vật chính, tuy là con ghẻ của tác giả nhưng lại luôn được ban cho một dung mạo đẹp cực phẩm. Lúc đọc truyện, nhan sắc của Thẩm Ngôn Vân được tác giả miêu tả hết một trang giấy, dùng đủ từ để đắp nặn. Thế nhưng khi nói về Cố Lăng Bạch, gom hết lại cũng chỉ được vài dòng.
Thẩm Ngôn Vân thở dài, nằm gục trên bàn, không biết hiện giờ tình tiết tiến triển đến đâu rồi, chỉ mong chưa đi quá tầm kiểm soát.
Đang suy nghĩ liên miên, chợt có một giọng nói nam nhân sang sảng vang lên:
"Tam sư huynh đang làm gì đấy?"
Thẩm Ngôn Vân giật mình, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài. Ở ngoài cửa có một tiểu đồng đang chờ sẵn, thấy y ra vội vàng hành lễ, nói:
"Thẩm tiên quân! Chu tiên quân sang tìm ngài, đang đứng chờ bên ngoài, có cho mời vào không ạ?"
Chu tiên quân nào? Chẳng lẽ là Chu Thần Vũ?
"...mời vào đi."
Tiểu đồng vâng dạ vài tiếng rồi vội vã chạy ra ngoài. Thẩm Ngôn Vân đứng chờ một hồi, liền thấy một nam nhân dung mạo anh tuấn sở hữu một chiều cao vượt trội, mặc đồ đen thắt đai lưng như người học võ, bước chân hữu lực nện trên đất, cười ha hả đi đến bá vai quàng cổ y.
Thẩm Ngôn Vân ngẩng đầu lên nhìn hắn, âm thầm trợn mắt.
Cao hơn y hơn cả một cái đầu, con mẹ nó, đây chẳng phải là thân hình hai mét hay sao?
Nghĩ như vậy, ngoài mặt Thẩm Ngôn Vân vẫn vui vẻ cười:
"Ngũ sư đệ, mới sáng sớm đã qua tìm sư huynh là có chuyện gì a?"
Chu Thần Vũ trong nguyên tác là ngũ đệ của nguyên chủ, một người hào kiệt, tính cách ngay thẳng, tinh thông võ thuật, biết nhường nhịn, lại không câu nệ. Rất được lòng mọi người.
Chu Thần Vũ càng cười rạng rỡ, đưa tay véo má y:
"Bình thường đệ vừa đặt chân đến cửa là huynh nổi giận đuổi đệ đi ngay, sao nay lại đồng đồng ý cho đệ vào còn chịu nói chuyện với đệ nữa, thật là kỳ lạ nha."
Thẩm Ngôn Vân nghĩ, chẳng lẽ trước đây nguyên chủ không thích nói chuyện với người khác? Y ra vẻ hất hàm bảo:
"Chẳng lẽ đệ lại thích ta đuổi đệ đi à? Vậy được..."
"Làm gì có!" Chu Thần Vũ vội vàng nói "Huynh cho ta vào thế này trong lòng ta còn mừng không hết!"
"Được rồi! Vậy hôm nay đệ sang đây có việc gì?"
"Ấy chết! suýt chút nữa ta quên mất!" Hắn vỗ đầu. "Hôm nay chưởng môn sư huynh cho gọi các huynh đệ đến có việc đấy! Mấy ngày nay huynh cứ nhốt mình trong phòng nên đệ qua đón huynh đi cùng."
Thẩm Ngôn Vân à một tiếng:
"Vậy thì ta đi thôi."
Y chỉnh chu lại y phục, kéo tay hắn ra ngoài. Vừa ra đến cửa, Chu Thần Vũ liền níu y lại:
"Thẩm sư huynh! Đây là huynh định đi bộ đến đó sao?"
"Chứ không đi bộ thì làm gì?" Chẳng lẽ cưỡi ngựa?
Chu Thần Vũ lôi ra một thanh kiếm rồi nhìn y chằm chằm. Tam sư huynh đây là bị ngốc rồi sao?
Thẩm Ngôn Vân cảm nhận được tầm mắt của hắn, hơi xấu hổ xoa xoa mũi. Y quên mất thiết lập thế giới này là tu chân, tu sĩ hay ngự kiếm đi lại. Thẩm Ngôn Vân nhìn Chu Thần Vũ đã điều linh lực leo lên kiếm, có hơi sợ. Y hỏi:
"Không...không sao chứ?"
Chu Thần Vũ vỗ ngực:
"Để đệ đưa huynh đi. Đảm bảo huynh sẽ an toàn khi đi với đệ."
Thẩm Ngôn Vân bán tín bán nghi leo lên, chưa đứng vững Chu Thần Vũ đã giục linh lực phóng đi. Y chao đảo suýt té xuống vội vã bám vào tay áo hắn, nhìn cũng không dám nhìn xuống, nhắm chặt mắt.
Chu Thần Vũ quay lại nhìn Thẩm Ngôn Vân, kỳ quái hỏi:
"Huynh sao vậy?"
Thẩm Ngôn Vân lắc đầu:
"Chỉ là lâu rồi chưa ngự kiếm nên không quen thôi. Đừng quan tâm."
Chu Thần Vũ gật đầu, quay lên. Bình thường hắn không mấy thân thiết với nguyên chủ, tính tình hào sảng không để ý chi tiết nên không nhận ra được sự khác thường.
Thẩm Ngôn Vân chờ bản thân quen thuộc mới chậm rãi mở mắt nhìn khung cảnh xung quanh, đón nhận làn gió thổi qua vùn vụt, dần dần cũng dám đứng thẳng, ngẩng đầu quan sát, cảm thán.
Núi non thật hùng vĩ, rừng cây rậm rạp xanh mướt, sương trắng phủ mờ quanh dốc eo, khung cảnh tráng lệ hào hùng.
Chưa ngắm được bao lâu, tốc độ chợt chậm lại rồi ngừng hẳn. Chu Thần Vũ quay qua gọi:
"Tam sư huynh, đến rồi!"