Nam Chính Ôn Nhu Chuyển Sang Diễn Kịch Bản Trà Xanh

Chương 10

Người vừa bước vào là một thanh niên anh tuấn. Trên người hắn mặc toàn những bộ trang phục hoa lệ, rực rỡ, hoàn toàn khác biệt so với các đệ tử thông thường của Hợp Hoan Tông. Bộ dáng của hắn giống như một con công sặc sỡ, lộng lẫy đến mức chói mắt.

Hứa Thanh Mặc nhíu mày, ngước lên nhìn và chạm phải ánh mắt khó chịu của thanh niên kia.

“Hứa Thanh Mặc…”

Thanh niên lên tiếng, nhưng giọng nói vừa vang lên đã lập tức ngừng bặt khi hắn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Ánh mắt hắn lướt từ Hứa Thanh Mặc, người đang ngồi trên người Tạ Kinh Tuyết, đến Tạ Kinh Tuyết, kẻ đang bị áp chế không thể cử động.

Sau một hồi quan sát, thanh niên kia bỗng nhướng mày, nở một nụ cười đầy ý tứ:“Có vẻ ta đã đến không đúng lúc rồi?”

Thanh niên vừa bước vào cửa, ánh mắt lập tức lướt qua Hứa Thanh Mặc, dừng thẳng trên người Tạ Kinh Tuyết.

Hoặc có lẽ, mục tiêu của hắn ngay từ đầu chính là Tạ Kinh Tuyết.

Khi thanh niên đang quan sát Tạ Kinh Tuyết, Hứa Thanh Mặc cũng âm thầm quan sát hắn.

Thanh niên sở hữu một đôi mắt đào hoa nhếch nhẹ, dung mạo khá tuấn lãng. Nếu chỉ xét về vẻ bề ngoài, không ít người ngay lần gặp đầu tiên sẽ cảm thấy thiện cảm. Nhưng đáng tiếc…

Hứa Thanh Mặc khẽ nhíu mày, ánh mắt lướt qua đôi mắt thâm quầng đầy tà khí của thanh niên. Không cần quá nhiều suy nghĩ, cậu đã xác định kẻ trước mặt hoàn toàn không có ý tốt.

Ít nhất, giữa thanh niên và Tạ Kinh Tuyết chắc chắn có mâu thuẫn nào đó. Dù hắn cố gắng che giấu, nhưng chỉ một ánh nhìn, Hứa Thanh Mặc đã thấy rõ sự hiểm độc và tà ác ẩn giấu sau vẻ ngoài trắng trẻo của hắn.

“Ngươi có chuyện gì sao?”

Giọng Hứa Thanh Mặc lạnh nhạt, cậu tự nhiên buông Tạ Kinh Tuyết ra, không tỏ vẻ bối rối hay ngượng ngùng trước lời nói kɧıêυ ҡɧí©ɧ của thanh niên vừa rồi.

Thanh niên thấy vậy càng thêm chắc chắn rằng Hứa Thanh Mặc là người cùng loại với mình. Hắn nở một nụ cười, ra hiệu cho tùy tùng phía sau tiến lên:

“Đừng hiểu lầm, ta không đến để gây rắc rối. Lần này đến, ta chỉ muốn bàn một vụ giao dịch.”

“Giao dịch?”

Nụ cười trên môi thanh niên càng sâu. Hắn giơ tay chỉ về phía Tạ Kinh Tuyết, chậm rãi nói:

“Đúng vậy. Chỉ cần ngươi giao hắn cho ta, tất cả những thứ này sẽ thuộc về ngươi.”

Nói xong, một chiếc túi trữ vật được đặt vào tay Hứa Thanh Mặc. Cậu dùng thần thức kiểm tra sơ qua, phát hiện bên trong đúng là có không ít đồ tốt. Mặc dù giá trị không bằng những gì Hứa Tiểu Dụ từng tặng, nhưng điều kiện này quả thực không tồi.

Đây rõ ràng là một vụ mua bán không lỗ.

Hứa Thanh Mặc liếc nhìn Tạ Kinh Tuyết.

Tạ Kinh Tuyết vẫn ngồi yên tại chỗ, bình thản như thể chẳng liên quan gì đến cuộc đối thoại đang diễn ra. Từng câu từng chữ giữa Hứa Thanh Mặc và thanh niên, hắn đều nghe rõ ràng, nhưng ánh mắt hắn vẫn lạnh lẽo, không chút gợn sóng, giống hệt một con rối không có linh hồn.

Hứa Thanh Mặc không khỏi nghĩ, ngay cả khi cậu đồng ý giao hắn cho thanh niên kia, có lẽ Tạ Kinh Tuyết cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng nào.

Hứa Thanh Mặc thầm thở dài. Thanh niên vốn tự tin rằng cậu sẽ không từ chối giao dịch này, nhưng ngay giây tiếp theo, Hứa Thanh Mặc chậm rãi lắc đầu, không chút do dự ném trả chiếc túi trữ vật lại cho hắn.

“Xin lỗi, ta sẽ không đồng ý.”

“……”

Ánh mắt thanh niên lập tức trở nên lạnh lẽo. Nhưng vì kiêng dè Hứa Thanh Mặc được Hứa Tiểu Dụ sủng ái, hắn cố nén cơn giận, tiếp tục thuyết phục:

“Ngươi thực sự tiếc rẻ một cái lô đỉnh như hắn? Không dám giấu, ta và hắn trước đây từng có chút mâu thuẫn. Nếu ngươi đồng ý giao hắn cho ta, ngoài chiếc túi trữ vật này, ta còn có vài lô đỉnh mới thu được cách đây không lâu, cũng sẽ tặng hết cho ngươi…”

Điều kiện này rõ ràng đã là vô cùng hào phóng. Thanh niên chưa nói hết câu đã lộ ra vẻ đau lòng. Trong lòng hắn nghĩ, với mức giá này, Hứa Thanh Mặc chắc chắn sẽ đồng ý.