Nam Hoa Khôi Chỉ Muốn Tích Tiền Mua Đất

Chương 5

Thấy hắn thực sự nghiêm túc, ngay cả Lưu Văn Anh cũng không dám tiếp tục bướng bỉnh, lập tức im lặng ăn cơm.

Tô Thành Tuệ dịu giọng khuyên nhủ: “Tam Lang à, đại ca con nói cũng không phải không có lý. Con nên suy nghĩ lại đi.”

Lưu Trấn Hải cũng gật đầu nói: “Tam Lang, ta thấy đại ca con và cô cô con nói đều đúng. Con nên nghe họ.”

Được mọi người khuyên nhủ, Tô Vân Nhiễu dường như trở thành người không biết điều nhất. Dù hiểu rõ lý lẽ, hắn vẫn cúi đầu buồn bã, lấy đũa khuấy bát cháo không ngừng. Hắn không đồng ý, cũng chẳng từ chối, khiến mọi người càng thêm đau đầu.

Lưu Văn Hiên hiểu ý định của hắn, biết rõ hắn chỉ muốn gia đình có cuộc sống tốt hơn. Vì vậy, giọng điệu của hắn mềm mỏng hơn: “Đừng nghịch nữa, ăn xong thì qua thư phòng. Hai huynh đệ ta sẽ bàn bạc kỹ hơn.”

Bàn bạc cái gì? Dĩ nhiên là bàn chuyện bạc tiền.

Nói đến chuyện tiền bạc, cuộc đời của Tô Vân Nhiễu chẳng thiếu những giọt nước mắt cay đắng.

Thế giới này tên là “Đại Mân”, có nhiều điểm tương đồng với triều Minh trong lịch sử Hoa Quốc. Trình độ sản xuất và kỹ thuật không quá thấp, nhưng cũng không để lại nhiều không gian phát triển cho những kẻ xuyên không như hắn.

Những món như lòng lợn, thủy tinh, thuốc nổ, đậu phụ hay trứng muối, thế giới này đã có từ lâu. Về ẩm thực, dù hắn biết vài món cơ bản, nhưng cũng chẳng đủ để làm nên sự khác biệt.

Lưu gia vốn không nghèo, bởi dượng hắn từng là thập trưởng của thủy sư doanh Giang Chiết. Dù sau đó bị thương phải giải ngũ, ông vẫn nhận được khoản trợ cấp kha khá.

Thế nhưng, kể từ khi nhận nuôi anh em Tô Vân Nhiễu, cuộc sống gia đình bắt đầu khó khăn hơn. Đặc biệt, do Tô Vân Đình bệnh tật cần thuốc men thường xuyên, chi tiêu ngày càng trở nên túng quẫn.

Khi còn nhỏ, Tô Vân Nhiễu chỉ là một đứa bé thấp bé, yếu ớt, chẳng giúp được gì. Hắn chỉ nhớ, nhà mình dù làm nghề gϊếŧ heo bán thịt nhưng cả năm cũng hiếm khi được ăn một miếng thịt. Đại ca rất muốn đi học nhưng trong nhà lại không ra nổi tiền nhập học, hắn chỉ có thể lén lút núp ngoài cửa học trộm.

Lớn lên một chút, Tô Vân Nhiễu nhớ ra công thức làm thịt kho từng được truyền lại từ một quán lâu đời. Trước đây, hắn từng tốn không ít tiền và công sức để học được, nhưng lúc đó chỉ làm cho gia đình, không định kinh doanh.

Xuyên không đến đây, trí nhớ mờ nhạt, hắn phải năn nỉ mãi, cô cô và dượng mới đồng ý thử làm. Sau nhiều lần thất bại và từ bỏ, cuối cùng, nhờ sự kiên trì của hắn, công thức thịt kho mới hoàn thiện.