“Cô ấy là học sinh đặc biệt, cần học bổng. Nhưng lần này em lại đứng nhất.” Tần Chí Dã nhìn Tần Yếm. Anh không biết vì sao Tần Yếm bỗng dưng lại thi được điểm cao như vậy, nhưng việc cô đột nhiên không giả vờ nữa khiến anh ấy cảm thấy kỳ lạ.
Tần Yếm nhướng mày: “Anh bị bệnh à?”
“Anh đang nói chuyện nghiêm túc với em đấy.” Tần Chí Dã nhíu mày.
“Tại sao em lại phải đối đầu với một con kiến?” Tần Yếm nhếch môi cười nhạt: “Hơn nữa, điểm Bạch Oánh Oánh không bằng em, đó là do năng lực cô ta không bằng. Sao không trách cô ta kém cỏi mà lại trách em làm bài quá tốt?”
“Cậu chủ Tần, anh muốn cô ta đứng nhất, hay là để cô ta học một khối riêng trong trường thì sao? Gọi là ‘Phân hiệu lớp 11’ chẳng hạn, cả khối chỉ có mỗi mình cô ta, đảm bảo đứng nhất tuyệt đối.” Tần Yếm châm chọc.
Tần Chí Dã nhíu mày khó hiểu: “Trước giờ em vốn đâu quan tâm tới điểm số…”
Tần Yếm xoay cổ tay, cảm thấy hơi ngứa ngáy.
“Lần này em đứng nhất, lần sau và lần sau nữa, em cũng sẽ đứng nhất.” Cô nhìn Tần Chí Dã, khuôn mặt không chút biểu cảm.
“Em nhất định phải như vậy sao?” Thực ra Tần Chí Dã đã trực tiếp đưa tiền cho Bạch Oánh Oánh, nhưng đối phương lại không nhận: “Hôm nay cô ấy đã khóc cả một buổi chiều.”
Tần Yếm chẳng buồn để ý tới anh ấy, quay người đi lên tầng. Cô thật sự không hiểu nổi lối suy nghĩ của nam, nữ chính, cứ như mọi người xung quanh đều phải nhường đường để họ yêu đương.
Trong bữa tối, Tần Chí Dã đã rời đi.
Tần Yếm nhíu mày kể lại chuyện lúc tan học: “Tần Chí Dã thực sự còn coi con là em gái sao? Con thi đứng nhất, anh ấy đã không vui, lại còn vì một cô gái mới quen vài ngày mà trách con vì đã thi quá tốt.”
“Là cô gái lần trước sao?” Mẹ Tần nhíu mày hỏi.
“Vâng.” Tần Yếm gật đầu: “Nghe nói cô ấy đã chuyển vào ký túc xá. Anh con ngày nào cũng không về nhà ăn cơm mà lại ăn cùng cô ta”
“Chuyển vào ở cùng rồi sao?” Mẹ Tần cao giọng.
Tần Yếm nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vâng. Lúc trước con bị Hoắc Trạch Ý bắt nạt khóc đến sưng mắt, anh ấy cũng chẳng an ủi con lấy một câu. Vậy mà lần này cô ta khóc, anh ấy còn về tận đây trách con không có chút đồng cảm nào.”
Cha mẹ Tần liếc nhìn nhau, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Thôi con không nói họ nữa. Cha mẹ, hai người đừng tìm cô ta làm gì. Con sẽ tự theo dõi thêm để xem rốt cuộc chuyện của họ là thế nào.” Tần Yếm gắp cho mỗi người một miếng thịt, ngoan ngoãn hỏi: “Cha mẹ, buổi đấu giá từ thiện của nhà họ Tần năm nay, con có thể phụ trách khâu tổ chức không? Con muốn làm lại cuộc đời, danh tiếng trước đây của con quá tệ rồi…”
“Được.” Mẹ Tần gật đầu, nhìn cách con gái chủ động cầu tiến trong chuyện này, bà đương nhiên sẽ không từ chối. Trước đây những hoạt động kiểu này, Tần Yếm tham gia cũng không vui vẻ gì. Hơn nữa, lần này Tần Yếm còn đứng nhất, họ cũng rất vui khi cho cô cơ hội thể hiện bản thân: "Đến lúc đó để trợ lý Vương hỗ trợ con, lần đầu không có kinh nghiệm."
“Vâng ạ.” Tần Nghiêm mỉm cười đáp: “Con muốn đặt thời gian vào ngày 30 tháng 4, được không ạ? Con đã xem lịch rồi, hôm đó là một ngày rất đẹp, hoàng đạo cát nhật, lại đúng vào thứ bảy.”
Hôm đó, nữ chính sẽ gặp một tai nạn xe nhỏ, ba người bọn họ chắc chắn không thể đến kịp.
Tần Yếm rũ mắt, khóe miệng hơi nhếch lên.
Anh trai, thật sự xin lỗi nhé.
Cô tao nhã uống một ngụm canh, ánh mắt của cha mẹ Tần tràn đầy sự hài lòng.
Đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại, người như vậy càng cần phải bao dung hơn.
Lần này thi tốt, Tần Yếm lại được thưởng một khoản tiền lớn, tiền bạc trong tay cô dư dả hơn bao giờ hết.
Cô đã sắp xếp một buổi gặp với đội ngũ mà mình ưng ý vào ngày chủ nhật.
Mỗi lần rời khỏi trường học đến những nơi khác, Tần Yếm đều cảm thấy như mình từ giấc mơ hoang đường trở về thực tại, rời xa cốt truyện, cô gặp nhiều người bình thường hơn.
Tần Yếm chọn địa điểm gặp mặt ở một nơi cách xa cốt truyện, mặc dù khả năng đυ.ng độ nam nữ chính rất thấp, nhưng vẫn phải đề phòng rủi ro.