Đại Lão Huyền Học Livestream Đoán Mệnh

Chương 3: Mẹ ơi, đừng khóc, đừng khóc

“Cái gì? Cô gặp được con trai cô ấy? Cô đợi chút.” Viên cảnh sát trung niên đầy ngạc nhiên, vội vã quay vào trong.

Chẳng bao lâu sau, một người phụ nữ đầu tóc rối bù, khuôn mặt tiều tụy lao ra, vừa khóc vừa hét: “Tiểu Chí, Tiểu Chí của tôi đâu?”

“Cô gái trẻ, nếu cô biết tin tức về con trai cô ấy thì nói cho cô ấy biết đi. Cô ấy đáng thương lắm, vì tìm con mà bị lừa đến mức nhảy lầu.” Một viên cảnh sát đi cùng nói với Ngôn Khuynh.

Ánh mắt Vương Huệ Hương lập tức dừng lại trên người Ngôn Khuynh. Khuôn mặt đầy nước mắt, cô ấy chạy đến trước mặt cô, quỳ xuống ngay lập tức.

“Cô biết tin về con trai tôi đúng không? Nói cho tôi biết đi, làm ơn hãy nói cho tôi biết. Hu hu... Tiểu Chí, Tiểu Chí của tôi.”

Bàn tay nhỏ rút ra khỏi tay Ngôn Khuynh.

Cậu bé vội vàng lao vào mẹ mình. Cậu muốn như trước đây, lao vào vòng tay mẹ, không muốn mẹ phải đau lòng thế này...

Nhưng cậu lại xuyên qua người mẹ.

Ngôn Khuynh liếc nhìn, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Cô không thấy lạ sao, tại sao từ tầng 12 nhảy xuống mà cô lại không bị thương chút nào?”

Câu hỏi của Ngôn Khuynh khiến mọi người có mặt đều rất bối rối.

Đúng thế, làm gì có ai nhảy từ tầng 12 xuống mà lại không bị thương...

Người phụ nữ bỗng ngẩng đầu, hất tay Ngôn Khuynh ra: “Không... không, tôi không muốn biết. Tôi chỉ muốn Tiểu Chí, tôi muốn Tiểu Chí của tôi.”

Ngôn Khuynh nhìn dáng vẻ của cô ta, trong lòng hiểu rõ: “Nếu trong lòng đã có dự cảm, tại sao vẫn để bị lừa? Con trai cô vì cứu cô mà suýt nữa hồn bay phách tán.”

“Không, cô nói dối, không thể nào. Tiểu Chí vẫn còn sống! Không, Tiểu Chí, Tiểu Chí của tôi!” Dáng vẻ người phụ nữ gần như điên cuồng, liên tục lắc đầu.

“Mẹ ơi, đừng khóc, đừng khóc. Tiểu Chí ôm mẹ đây.”

Một giọng nói non nớt vang lên bên tai mọi người. Bên cạnh người phụ nữ, một bóng dáng nhỏ bé, mờ nhạt dần hiện ra trước mắt mọi người. Bóng dáng nhỏ bé ấy giơ tay, ôm hờ lấy mẹ mình.

Người phụ nữ nhìn thấy con trai bất ngờ xuất hiện bên cạnh, hơi thở nghẹn lại. Sau đó, tiếng khóc xé lòng vang lên: “Tiểu Chí! Tiểu Chí của mẹ, hu hu... Là mẹ hại con rồi, Tiểu Chí!”

“Khi nhảy lầu, cô hẳn đã cảm nhận được có thứ gì đó làm giảm lực va chạm. Đó chính là linh hồn của con trai cô. Trong lúc nguy cấp, cậu ấy bộc phát sức mạnh, tạo ra thực thể để đỡ cô ba lần.”

“Mỗi lần như vậy, hồn phách của cậu ấy lại mờ nhạt thêm một chút.”