Khi ở nhà hàng, vừa ăn cơm được một lát, An Trạch Hạo đang ăn dâu tây bỗng dưng nhìn về phía cửa nhà hàng, gọi: “Bố!”
Câu nói của bé khiến ba người lớn trên bàn ăn giật mình, đặc biệt là An Duyệt.
An Duyệt hoảng sợ nhìn theo ánh mắt bé, thấy một người đàn ông cao lớn, đẹp trai, nhưng may mắn đó là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, khiến trái tim đập thình thịch của cô cuối cùng cũng dịu lại.
Lúc nãy cô còn tưởng là Bùi Vũ Hành, khiến cô giật thót.
“Hạo Hạo, đó không phải bố con.” An Duyệt bất lực nói.
Phản ứng của Kha Vân giống An Duyệt, bởi vì cô ấy biết bố của Hạo Hạo là ai.
Trong lòng Đại Từ chủ yếu là tò mò, nên khi biết không phải thì cũng không nghĩ gì nhiều.
An Trạch Hạo nhìn người đàn ông đó một lần nữa, hơi nhăn mày, sau đó nhìn An Duyệt bằng ánh mắt thắc mắc: “Bố đẹp trai.”
An Duyệt hiểu ý của con trai, cô đáp lại: “Bố của Hạo Hạo đẹp trai hơn chú ấy.”
Kha Vân gật đầu, dịu dàng nói với An Trạch Hạo: “Đúng vậy, bố con đẹp trai lắm, chỉ kém con một chút thôi.”
An Trạch Hạo càng lớn càng khao khát có một người bố, nhìn thấy những bạn nhỏ khác có bố, còn được ngồi trên vai bố, bé vô cùng ngưỡng mộ. Lần đầu tiên bé mở miệng nói không phải gọi “mẹ” mà là “bố”.
Sau khi An Trạch Hạo biết nói, thường xuyên hỏi An Duyệt bố ở đâu. Đây là câu hỏi mà An Duyệt rất khó trả lời, cô chỉ nói qua loa rằng bố đang đi làm xa, sau này sẽ về.
An Duyệt nói dối bé nên luôn cảm thấy tội lỗi, giờ cô muốn kết hôn là vì muốn cho An Trạch Hạo một người bố trong quá trình trưởng thành của bé.
Nhưng có một điều An Duyệt nói đúng, bố của An Trạch Hạo đẹp trai thật.
Trước đây, An Trạch Hạo gặp bất cứ người đàn ông nào cũng gọi là bố, họ sống ở Malaysia, tuy người Hoa đông đúc, nhưng phần lớn là người nước ngoài có làn da ngăm đen. Tóm lại, tình huống rất lúng túng, vì thế An Duyệt đành nói bố của An Trạch Hạo cao, đẹp trai và rất trắng, còn lại đều không phải. Từ đó về sau, An Trạch Hạo không còn gọi bố bừa bãi nữa, nhưng đôi khi nhìn thấy người đáp ứng đủ điều kiện, bé vẫn sẽ gọi, ví dụ như tình huống hiện tại.
Giờ đã về nước, người đáp ứng điều kiện sẽ rất nhiều, An Duyệt lo lắng.
Kha Vân liếc mắt nhìn An Duyệt đang sợ hãi, ẩn ý nói với An Trạch Hạo: “Bố của con hiện giờ đang ở rất xa, phải đi máy bay mới đến được chứ không ở đây đâu.”
Kha Vân hoạt động trong giới giải trí, tuy không cùng công ty quản lý với Bùi Vũ Hành, nhưng không ai không biết việc anh ra nước ngoài chụp ảnh. Cô ấy là người trong giới, đương nhiên biết nhiều hơn người thường, ví dụ như, cô ấy biết ngày mai anh mới về.
Còn về An Duyệt và Bùi Vũ Hành, Kha Vân không thể nhúng tay vào, mặc dù cô ấy mong họ có một cái kết đẹp, nhưng lý trí mách bảo cô ấy rằng rất khó, hơn nữa thân là người ngoài, cô ấy không nên xen vào.
Thật ra, năm ngoái cô ấy mới biết bố của An Trạch Hạo là Bùi Vũ Hành, trước đó An Duyệt một mực không chịu nói cho cô ấy, sau này cô ấy phát hiện khuôn mặt của An Trạch Hạo giống hệt Bùi Vũ Hành thì mới suy đoán ra, trước sự thật rõ ràng như vậy, An Duyệt chỉ đành thừa nhận.
Lúc ấy, Kha Vân rất tức giận, cô ấy nói muốn đi tìm Bùi Vũ Hành, nhưng An Duyệt ngăn lại.
Chuyện của họ nói ra vốn không phức tạp, đều vì đứa bé mà trở nên rắc rối hơn.
Bùi Vũ Hành đang ở thời kì đỉnh cao của sự nghiệp, lại còn trẻ như vậy, nếu như...
Kha Vân đã lăn lộn trong giới giải trí hai, ba năm nên biết rất rõ những mặt lợi và hại này.
Dù sao đi nữa, An Duyệt cứ trốn ở nước ngoài mãi cũng không được, hiện giờ cô về nước, ít nhất có thể phát triển sự nghiệp của mình, còn những chuyện khác thì cứ tùy duyên.
Chuyện An Trạch Hạo nhận nhầm bố như một nốt nhạc đệm, nhanh chóng bị bỏ qua, nhưng nó lại in sâu vào trong lòng An Duyệt, cho nên tối đó cô nằm mơ.
Cô mơ thấy Bùi Vũ Hành, anh đứng trước mặt cô, tức giận nói chuyện, nhưng cô lại chẳng nghe thấy tiếng gì, không biết anh nói gì. Cuối cùng, anh giơ tay ra, bóp chặt lấy cổ cô.
An Duyệt bừng tỉnh, khi tỉnh giấc thì thấy trên cổ có một cái chân mũm mĩm ngắn tũn đè lên.
Tư thế ngủ của An Trạch Hạo khiến cô không nói nên lời. Nhưng cũng tốt, chắc là do bị chân An Trạch Hạo đè lên nên cô mới mơ như vậy.
Kể cả sau này Bùi Vũ Hành biết được sự thật, chắc anh sẽ không bóp chết cô đâu.
An Duyệt đang tự an ủi chính mình.
Khi cô lấy chân của An Trạch Hạo ra, điều chỉnh tư thế ngủ của bé thì bé mơ màng tỉnh lại, hơi mở mắt ra, thấy An Duyệt liền cười, lẩm bẩm: “Mẹ…” rồi lật người, một tay một chân “bộp” một tiếng đặt lên người An Duyệt, sau đó ngủ tiếp.
An Duyệt: “... Con trai, con nặng quá.”
Một giây, hai giây sau, đứa trẻ trở mình, không đè lên mẹ nữa.
An Duyệt xoay người nhìn con, nhẹ nhàng ôm con vào lòng, dựa vào cái đầu nhỏ của con, thơm tho, ấm áp.
Sáng sớm, An Duyệt tỉnh dậy trước An Trạch Hạo, vì bị con trai đá một nhát trong lúc ngủ mơ.
Cô đã quen với tình huống này rồi.
Cô không còn buồn ngủ nữa, bèn đứng dậy đi làm bữa sáng, thỉnh thoảng lại vào phòng xem An Trạch Hạo đã tỉnh chưa, có lăn xuống giường không.
Bên An Duyệt mọi chuyện đều bình lặng, còn Đại Từ đang làm việc thì không bình lặng chút nào.
Anh ấy nhận được một cuộc gọi, là cuộc gọi từ Lâm Uy.
Lâm Uy dò hỏi tình hình của An Duyệt, hỏi chỗ ở và số điện thoại của cô.
Đại Từ không rõ tình hình, hiển nhiên là không nói cho cậu, nói lấy lệ cho qua. Sau khi cúp máy, anh ấy lập tức kể chuyện này cho Kha Vân.
Kha Vân nghe xong thì im lặng, cô ấy không ngờ Bùi Vũ Hành sẽ tìm tới nhanh như vậy, vừa ngạc nhiên vừa thầm hy vọng trong lòng.
Cô ấy có chút mong chờ cảnh Bùi Vũ Hành nhìn thấy An Trạch Hạo.
Đại Từ chờ mãi không thấy Kha Vân trả lời, không nhịn nổi hỏi: “Chắc không phải Lâm Uy là bố của An Trạch Hạo chứ?”. Về ngoại hình thì Lâm Uy cũng được coi là ưa nhìn, cao ráo, nhưng so với An Trạch Hạo thì kém xa, không thể “kém một chút” như lời Kha Vân nói được.
Kha Vân đang mải mê tưởng tượng đến viễn cảnh đẹp đẽ thì nghe thấy lời nói của Đại Từ, ảo tưởng tan thành mây khói.
Cô ấy lạnh lùng nói: “Đương nhiên không phải rồi.”
Trong công việc, cô ấy từng tiếp xúc với Bùi Vũ Hành vài lần. Vì chuyện của An Duyệt, cô ấy không ưa Bùi Vũ Hành, nhưng đành chịu vì anh là minh tinh nổi tiếng, cô ấy không chọc nổi. Có điều trợ lý của anh thì Kha Vân vẫn chọc được, cô ấy từng châm chọc Lâm Uy nhiều lần, ban đầu Lâm Uy còn mặc kệ, nhưng sau này cũng bắt đầu đôi co lại.
Như vậy, có thể nói là hai người họ đã kết oán với nhau.
Bố đứa con nuôi của cô mà lại là thằng nhóc Lâm Uy kia sao?
Đại Từ nghe được đáp án liền yên tâm: “Vậy tốt rồi. Nhưng sao cậu ấy lại đi tìm An Duyệt thế? Lẽ nào…”
“Chú đừng có xía vào!” Kha Vân cắt ngang lời Đại Từ, tiếp tục nghĩ xa hơn sẽ không ổn: “Dù ai có hỏi về chuyện của An Duyệt thì chú cứ làm như không biết, cũng đừng có suy diễn lung tung, biết chưa?”
Cô ấy hơi kích động, giọng điệu nghiêm túc.
Đại Từ đoán được sự thật, ban đầu rất sốc nhưng sau đó đã trấn tĩnh lại, thảo nào anh ấy cứ cảm thấy An Trạch Hạo có một khuôn mặt đầy tiềm năng trở thành minh tinh.
“Biết rồi.” Quả thực, chuyện này nên coi như không biết thì hơn.
Kha Vân nói xong, bình tĩnh lại.
Cô ấy mong họ gặp nhau, nhưng không muốn Bùi Vũ Hành dễ dàng toại nguyện như vậy.
***
Trên xe bảo mẫu bên ngoài sân bay.
“Anh, anh ấy nói không biết.”
“Anh ta biết.” Bùi Vũ Hành kiên quyết nói. Lâm Uy ngồi bên cạnh anh, vừa nãy anh cũng nghe thấy giọng nói trong điện thoại.
Rõ ràng Đại Từ đã căng thẳng, chứng tỏ anh ấy có tật giật mình, đã nói dối.
Lâm Uy cũng nhận ra Đại Từ chắc chắn biết, chỉ là anh ấy không chịu nói: “Có cần đưa chút…” Cậu làm một động tác “tiền”.
Bùi Vũ Hành: “Vô dụng.”
Lâm Uy gật đầu, Đại Từ là người khá nghĩa khí, khó mà dùng tiền mua chuộc được: “Vậy phải làm sao? Tìm thám tử tư?”
Bùi Vũ Hành quay sang nhìn cậu, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, bày tỏ anh rất ghét đề nghị này.
Lâm Uy đột nhiên nói: “Em tự đi điều tra!”
Bùi Vũ Hành: “Cậu đi điều tra Kha Vân xem gần đây cô ấy có hành động gì đặc biệt không, chẳng hạn như mua nhà.”
Lâm Uy hiểu ra: “Đã rõ!”
Đêm đó, Lâm Uy phấn khích cho Bùi Vũ Hành biết những gì đã tra được.
Cậu tưởng Bùi Vũ Hành sẽ kích động, giống như khi anh xem video trước đó vậy. Cậu đã theo anh được hai năm, nhưng chỉ khoảnh khắc ấy anh mới trông có chút sức sống.
Đáng tiếc, anh rất bình tĩnh, không nói gì.
Anh có rất nhiều fans, họ đều nói rằng anh là một người đàn ông như tiên nhân vậy. Lâm Uy rất hiểu Bùi Vũ Hành nên cậu thấy lời so sánh của fans vô cùng chính xác!
Ngoại trừ công việc, dường như anh không quan tâm đến điều gì khác. Đặc biệt là khi có nhiều phụ nữ vây quanh, anh vẫn không hề động lòng. Dù anh từng bị tổn thương trong tình cảm, nhưng đã hơn hai năm, phải đến lúc lành lại rồi chứ. Chẳng qua, bất kể có lành lại hay không thì bắt đầu một mối quan hệ mới sẽ nhanh khỏe hơn một chút.
Vì sếp rất phản cảm với chuyện yêu đương, nên Lâm Uy không dám dễ dàng yêu ai, sợ kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh.
“Có cần đi tìm chị ấy ngay không” Lâm Uy thử hỏi dò.
Bùi Vũ Hành nheo mắt, không trả lời cậu mà nói: “Cậu về đi.”
Lâm Uy: Vậy là đi hay không đi? Hay là anh ấy tự đi một mình?
“Anh đi nhớ cẩn thận, đừng để bị chụp ảnh.”
Bùi Vũ Hành: “Ừ.”
Lâm Uy đột nhiên hơi kích động, ảnh đế của cậu thật sự sẽ đi tìm người phụ nữ anh thích sao? Cậu rất muốn chứng kiến cảnh này: “Hay là để em đi cùng anh nhé, lỡ như có chuyện gì…”
“Sáu giờ sáng mai qua đây.”
“Được!”