Hôm nay không phải cuộc xã giao làm ăn, nhưng việc đặt sẵn các nhu cầu và điều kiện đặt lên mặt bàn, từ trước đến nay đều là cách làm cao hiệu nhất.
Đối với lời nói của Đào Dã Nhiên, Mục Bạc Chu không có gì để phản bác.
Anh đặt chén trà xuống, tầm mắt lại nhìn về phía đối diện.
Đào Liễu Liễu cảm nhận được ánh mắt của anh, cười nhẹ với anh.
“Tôi hiểu.” Cô nói.
Có một số người có một loại ma lực, bất tri bất giác làm dịu đi bầu không khí xung quanh họ, dường như thành ly nóng bỏng khi chạm vào cũng trở nên mềm mại nơi đầu ngón tay.
Nhưng Mục Bạc Chu cảm thấy, dung mạo thật của cô có chút khác biệt so với trong ảnh.
Mặc dù hòa nhã ôn nhu, nhưng ánh mắt lại rất yên lặng.
Ở nơi đó, không gió không mưa.
Nhưng thần sắc cô nhìn anh họ Đào Dã Nhiên nhà mình, lại mang theo cảm giác thân thiết.
Cô không phải người thanh lãnh, chỉ là vô thức xa cách với anh mà thôi.
Mục Bạc Chu có chút muốn cười, cô không mang theo chút chờ mong về tình cảm nào mà đến.
Rất thú vị, ở điểm này cô rất giống anh.
Đào Liễu Liễu khách sáo hỏi: “Mục tiên sinh có yêu cầu gì với phu nhân tương lai?”
Mục Bạc Chu lại liếc nhìn cô một cái.
“Đào tiểu thư vì sao lại nguyện ý lóe hôn với một người xa lạ?” Anh nhảy vọt qua vấn đề của cô, chuyển sang phòng thủ thay vì công kích.
Đào Liễu Liễu tạm dừng một chút.
Người đàn ông trước mắt có hình tượng ưu tú, cách nói chuyện ưu nhã, tuy rằng có chút bất cần, nhưng cũng không phải là không để ý đến cảm nhận của cô.
So với trong tưởng tượng của cô, có lý tưởng hơn nhiều.
Cô không kinh ngạc quá lâu, hơi sửa sang lại suy nghĩ, liền đáp: “Tôi muốn thoát khỏi sự sắp xếp của gia tộc.”
Một câu trả lời bất ngờ, nhưng cũng rất hợp lý.
“Nếu tôi không kết hôn, người lớn trong nhà sẽ sớm yêu cầu tôi kết hôn với người mà họ chọn. Mặc dù tôi có thể cự tuyệt, nhưng sẽ làm ba mẹ tôi lâm vào hoàn cảnh khó xử.”
Ngừng lại.
“Tôi không hy vọng mọi chuyện phát triển đến bước kia.”
Cô nói xong, Đào Dã Nhiên giải thích tiếp: “Bà nội của tớ, cũng là bà nội của em ấy, là một người tàn nhẫn.”
Nhà nào cũng có chuyện khó nói, mặc dù Đào Liễu Liễu và Đào Dã Nhiên là anh em họ, nhưng bà của Đào Liễu Liễu chỉ là con nuôi của bà nội cô, năng lực tầm thường, luôn không dám ngẩng cao đầu trong một đống những người thừa kế ưu tú của Đào gia.
Hiện giờ Đào Liễu Liễu đã đạt được giải thưởng văn học quốc tế, thanh danh vang dội, liền trở thành miếng thịt mỡ mà bà nội có thể tuỳ ý mua bán.
Hoàn cảnh gia đình của cô, Đào Dã Nhiên đã giải thích qua với Mục Bạc Chu trước khi Đào Liễu Liễu đến.
Mục Bạc Chu không hề tìm tòi nghiên cứu, chỉ nói: “Như vậy, Đào tiểu thư có yêu cầu gì đối với chồng tương lai?”
Vấn đề cô từng hỏi, anh cũng lấy để hỏi cô.
Đào Dã Nhiên thực sự hơi kinh ngạc, vẻ kinh ngạc trên mặt quá rõ ràng.
Vừa rồi là Mục Bạc Chu tự mình nói chỉ cho người ta năm phút, bây giờ ngược lại anh lại chủ động nói chuyện?
Nếu anh có chút kiên nhẫn này với những người khác, thì sao bị gắn cái mác “Ác ma trong giới”?
Chậc, gia hỏa này tối nay không bình thường.
“Yêu cầu của tôi…” Đào Liễu Liễu trầm mặc, sau khi nhìn anh họ, nói: “Mục tiên sinh là người anh họ giới thiệu, nói cách khác, hiện tại anh họ là người đảm bảo cho anh. Tôi tin tưởng phán đoán của anh ấy, như vậy là đủ rồi.”
Anh hỏi cô yêu cầu đối với chồng tương lai. Cô lại trực tiếp đánh đồng anh với chồng tương lai của mình.
Không hề vòng vo, không chút ngượng ngùng.
Mục Bạc Chu hơi nhướng mày.
Nhưng cảm giác sung sướиɠ mới vừa xuất hiện, rất nhanh đã nguội lạnh.
“Mặt khác…” Đào Liễu Liễu hơi rũ đầu: “Tôi biết rất rõ, tôi đối với Mục tiên sinh mà nói, giá trị là có hạn. Có lẽ là một tác gia danh tiếng cũng không tệ lắm, tôi có thể thay anh đắp nặn một hình tượng phu nhân tốt trước mặt người khác, nhưng hơn thế nữa thì…Tôi chỉ sợ tôi không thể. Nếu nói về yêu cầu, tôi chỉ hy vọng sau khi chúng ta đã thống nhất xong quyền lợi và nghĩa vụ của hai bên, Mục tiên sinh có thể tuân thủ ước định.”
Mặc dù Mục Bạc Chu đã nhìn ra Đào Liễu Liễu không có mong đợi đối với tình cảm của hai người, nhưng khi cô thật sự dùng giọng nói mềm mại nói ra những lời này, anh lại cảm thấy khát khô không chịu được.
Ngón tay anh xoay xoay chén trà: “Vậy, sau khi kết hôn cô có đồng ý công khai mối quan hệ không?”
“Tô đồng ý.” Đào Liễu Liễu thản nhiên nói.
Có cuộc gọi đến, Mục Bạc Chu nhìn điện thoại, tắt máy.
Nhưng anh thật sự cần phải đi.
Năm phút đã kéo dài gấp ba lần, chuyện này nằm ngoài kế hoạch của anh.
“Điều kiện của tôi, Đào Dã Nhiên sẽ nói với cô sau.” Anh nói, “Nếu cô đồng ý, để hoá lý hoá, chúng ta phải mặc định là đã hẹn hò được một năm, ngày khác tôi sẽ đến chào hỏi ba mẹ cô, mong bọn họ đồng ý hôn sự của chúng ta.”
Lời anh nói có phần lạnh băng công thức hoá, nhưng lại làm Đào Liễu Liễu cảm thấy trộn lẫn cái gì đó.
Cô ngẩng đầu theo động tác anh đứng dậy, đôi mắt kia thế nhưng đẹp đến kinh tâm động phách, làm Mục Bạc Chu có chút mất tự nhiên mà dời mắt đi.
Anh đứng sừng sững trước mắt cô, bóng dáng mấy cây thanh trúc phụ trợ cho vẻ đĩnh bạt tuấn dật của anh, cảm giác tồn tại vô cùng mãnh liệt.
Đào Liễu Liễu có chút ngây người.
Tính tình cô mềm mại, nhưng cũng không tự coi nhẹ mình.
Ý nghĩ hiện lên trong đầu cô lúc này là: Nếu anh kết hôn với cô, liệu anh có chịu ủy khuất không?