Mỹ Kiều Đế Vương

Chương 3: Thử Thách Đầu Tiên

Bầu trời chuyển dần sang màu cam nhạt khi mặt trời lặn sau những rặng núi xa xăm. Mỹ Kiều, bị bao vây bởi ánh mắt nghi hoặc của dân làng, cố giữ bình tĩnh. Cô cảm nhận được sự căng thẳng như dây cung kéo căng sẵn sàng bật ra bất cứ lúc nào.

Người đàn ông có dáng vẻ thủ lĩnh đứng đối diện, đôi mắt sáng quắc như muốn nhìn thấu ý định của cô. Chiếc giáo trên tay anh ta lấp lánh ánh lửa.

“Cô là ai? Đến đây làm gì?” Giọng anh ta trầm, dứt khoát. Mặc dù cô không hiểu từng từ, nhưng ý nghĩa của câu hỏi đã quá rõ ràng.

Mỹ Kiều hít sâu một hơi, giữ cho mình không run rẩy. Cô lắc đầu, chỉ vào tai mình, rồi chậm rãi nói: “Tôi không hiểu... Tôi không có ác ý.”

Cô đưa tay lên trước ngực, làm động tác mở rộng về phía họ, cố gắng truyền tải rằng mình đến đây không phải để gây hại.

Người đàn ông cau mày, trao đổi với những người phía sau. Một phụ nữ lớn tuổi, có vẻ là người có uy tín trong làng, bước lên. Ánh mắt bà sắc bén nhưng không lạnh lùng.

---

Người phụ nữ ra hiệu cho Mỹ Kiều đi theo bà. Cả nhóm người dẫn cô vào một ngôi làng nhỏ được bao bọc bởi hàng rào gỗ sơ sài. Trong ánh sáng mờ nhạt của buổi chiều tà, Mỹ Kiều có thể thấy rõ sự mộc mạc và nghèo nàn của nơi này. Những căn lều được dựng bằng lá cây và da thú, khói bếp len lỏi qua không khí lành lạnh, mang theo mùi thơm nhè nhẹ của thứ gì đó đang nấu.

Đám trẻ con trốn sau lưng người lớn, đôi mắt tò mò nhưng không dám tiến lại gần. Những phụ nữ đang làm việc bên đống lửa dừng tay, nhìn cô với ánh mắt đầy thăm dò.

Mỹ Kiều bị dẫn đến trung tâm của ngôi làng, nơi có một đống lửa lớn đang cháy rực. Người phụ nữ lớn tuổi ra hiệu cho cô ngồi xuống, rồi quay sang trao đổi với một người đàn ông cao gầy, tay cầm một cây gậy khắc hoa văn kỳ lạ.

---

Người đàn ông, có vẻ là pháp sư của làng, tiến lại gần Mỹ Kiều. Ông bắt đầu lẩm nhẩm những câu thần chú không rõ nghĩa, đôi mắt khép hờ như đang thực hiện một nghi lễ quan trọng.

Không khí trở nên căng thẳng hơn khi ông mở mắt, chỉ cây gậy về phía Mỹ Kiều. Dân làng xung quanh đồng loạt nhìn cô, chờ đợi điều gì đó.

Người phụ nữ lớn tuổi gật đầu ra hiệu, và hai thanh niên trẻ mang đến một chiếc giỏ lớn được đậy kín. Mỹ Kiều nhìn họ, không rõ chuyện gì sẽ xảy ra.

Người pháp sư ra hiệu, và một trong hai thanh niên mở nắp giỏ. Một con chim nhỏ bị nhốt bên trong hoảng hốt bay ra, đập cánh loạn xạ nhưng không thể thoát khỏi chiếc l*иg lưới dựng sẵn.

“Đây là thử thách của họ?” Mỹ Kiều thầm nghĩ, ánh mắt liếc qua đám đông.

Người pháp sư bước tới, đưa cho cô một chiếc nỏ thô sơ làm từ gỗ và dây leo. Ông chỉ tay về phía con chim, sau đó nhìn cô, ánh mắt đầy nghiêm nghị.

---

Mỹ Kiều hiểu rằng họ muốn kiểm tra khả năng của cô. Nếu cô không thể hoàn thành thử thách, cô có thể bị coi là kẻ vô dụng, thậm chí là một mối nguy hiểm.

Cô cầm chiếc nỏ lên, cảm nhận trọng lượng của nó trên tay. Chiếc nỏ cũ kỹ, dây cung không được căng chuẩn, và mũi tên thì thô ráp.

Con chim vẫn bay loạn trong l*иg, cố tìm đường thoát thân. Mỹ Kiều nhắm mắt trong giây lát, hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh.

“Chỉ là một bài kiểm tra!” Cô tự nhủ, cố xua đi cảm giác áy náy trong lòng.

Cô giương nỏ, mắt tập trung vào con chim. Đám đông xung quanh im phăng phắc, dường như cả thế giới đang chờ đợi hành động của cô.

Một tiếng "phập" vang lên khi mũi tên rời khỏi dây cung, xuyên qua không gian và chạm vào con chim. Con chim rơi xuống đất, lặng im.

---

Cả đám đông reo lên, phá vỡ sự im lặng. Một vài người mỉm cười, gật gù với nhau. Người phụ nữ lớn tuổi nhìn cô bằng ánh mắt có phần hài lòng, trong khi người pháp sư khẽ gật đầu, biểu hiện như đã chấp nhận cô qua thử thách.

Mỹ Kiều đặt chiếc nỏ xuống, lòng nhẹ nhõm nhưng không hề vui vẻ.

“Cảm giác này thật kỳ lạ!” Cô nghĩ. Dù đã trải qua nhiều tình huống sinh tử, việc phải gϊếŧ một sinh vật nhỏ bé vô tội vẫn khiến cô cảm thấy khó chịu.

---

Người phụ nữ lớn tuổi ra hiệu cho cô theo bà vào một căn lều nhỏ. Bên trong, không gian tối mờ, chỉ có ánh sáng từ một ngọn đèn dầu nhỏ. Trên vách lều treo đầy những vật dụng kỳ lạ làm từ xương và đá.

Bà ngồi xuống trước mặt Mỹ Kiều, đưa cho cô một chén nước có mùi thơm của thảo dược. Bà nhìn cô một lúc lâu, như muốn đánh giá con người cô.

Mỹ Kiều nhận lấy chén nước, uống một ngụm nhỏ. Vị hơi đắng nhưng mang lại cảm giác ấm áp.

Người phụ nữ bắt đầu nói, giọng chậm rãi và nhẹ nhàng hơn trước. Mỹ Kiều không hiểu những lời bà nói, nhưng qua ánh mắt và cử chỉ, cô cảm nhận được sự chân thành.

Bà vẽ lên mặt đất bằng một cây gậy, mô tả hình ảnh một con thú lớn với hàm răng sắc nhọn. Sau đó, bà chỉ ra ngoài, rồi chỉ vào cô, như muốn truyền đạt điều gì đó quan trọng.

---

Mỹ Kiều nhận ra đây chỉ mới là khởi đầu. Thử thách tiếp theo có lẽ sẽ khó khăn hơn, nguy hiểm hơn. Cô thầm siết chặt tay, ánh mắt trở nên kiên định.

“Nếu đây là cách để tồn tại, mình nhất định sẽ làm được!”

Đêm đó, cô được phép nghỉ lại trong một căn lều nhỏ ở rìa làng. Gió thổi qua những kẽ hở, mang theo hơi lạnh cắt da cắt thịt, nhưng cô không để tâm.

Nhìn lên bầu trời đầy sao qua khe lều, Mỹ Kiều khẽ thì thầm: “Ngày mai sẽ là một khởi đầu mới.”

Cô biết rằng để tồn tại, cô phải chứng minh giá trị của mình. Không chỉ để họ chấp nhận cô, mà còn để cô có thể bắt đầu xây dựng mọi thứ từ nơi này.