Sau buổi diện kiến với Miêu Vương và Đại Tế Tư, Trần Nguyệt Dao được đưa đến một căn phòng nhỏ nằm trong cung điện để tạm nghỉ ngơi. Không khí yên lặng bao trùm, nhưng cô cảm nhận rõ ràng một sự bất an mơ hồ đang dâng lên.
Cô ngồi bên cửa sổ, ánh mắt lướt qua khung cảnh huyền bí của Miêu Vương Thành. Những ngọn đèn l*иg treo cao, ánh sáng vàng nhạt hắt lên từng mái nhà, tạo nên một vẻ đẹp kỳ ảo. Nhưng đâu đó trong bầu không khí thơ mộng này lại có một mối đe dọa vô hình đang rình rập.
Cánh cửa phòng bỗng nhiên bật mở. Lâm Huyền Dạ bước vào, ánh mắt lạnh như băng nhìn cô chằm chằm.
“Ngươi, từ giờ trở đi, sẽ được giao cho Hắc Liên Giáo quản lý.” Hắn nói dứt khoát.
Nguyệt Dao ngạc nhiên:
“Tại sao? Tôi không phải là kẻ thù, tại sao các người cứ nghi ngờ tôi như vậy?”
Huyền Dạ khẽ nhếch mép, nụ cười đầy mỉa mai:
“Ngươi không phải kẻ thù? Ai biết được ngươi có đang che giấu điều gì không. Ngươi nên cảm thấy may mắn vì Miêu Vương chưa ra lệnh xử tử ngươi ngay lập tức.”
Cô mở miệng định phản bác nhưng ánh mắt sắc bén của hắn khiến lời nói nghẹn lại trong cổ họng.
“Đi thôi.” Hắn ra lệnh.
Hắc Liên Giáo tọa lạc trên một ngọn núi cao phía bắc, được bao phủ bởi rừng cây rậm rạp và sương mù dày đặc. Trên đường đi, Nguyệt Dao không ngừng quan sát khung cảnh hùng vĩ nhưng đầy vẻ u ám này. Cô không ngừng tự hỏi: Hắc Liên Giáo là nơi như thế nào? Và tại sao tất cả mọi người đều sợ hãi khi nhắc đến cái tên này?
Khi đến nơi, cô nhận ra Hắc Liên Giáo là một pháo đài đồ sộ, xây dựng kiên cố với những bức tường đen tuyền và kiến trúc lạnh lùng, cứng rắn. Không khí nơi đây mang theo sự áp bức khiến người ta khó thở.
Đứng giữa sân là những người áo đen, ai nấy đều mang vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao. Họ cúi đầu khi nhìn thấy Lâm Huyền Dạ, rõ ràng hắn là người có quyền lực tuyệt đối ở nơi này.
“Đây là nơi ngươi sẽ ở lại.” Huyền Dạ nói, giọng nói đầy quyền uy. “Từ bây giờ, mọi hành động của ngươi đều nằm dưới sự giám sát của ta.”
Nguyệt Dao cảm thấy máu trong người đông cứng. Ở nơi xa lạ này, cô chẳng khác gì một con chim bị nhốt trong l*иg, không biết làm cách nào để thoát khỏi.
Tối hôm đó, trong căn phòng đơn sơ mà Huyền Dạ sắp xếp, Nguyệt Dao không tài nào chợp mắt. Những câu nói của Đại Tế Tư cứ vang vọng trong đầu cô:
“Ngươi là mảnh ghép cuối cùng của Lời Tiên Tri.”
Cô tự hỏi, liệu lời tiên tri ấy có thật không? Và nếu có, tại sao số phận lại chọn cô – một người hoàn toàn xa lạ với thế giới này?
Bất chợt, một bóng đen xuất hiện nơi cửa sổ. Một người áo đen lẻn vào phòng cô, ánh mắt lóe lên sát khí.
“Ngươi không nên sống thêm một ngày nào nữa." Hắn lạnh lùng nói, rút ra một con dao sắc bén.
Nguyệt Dao sững sờ, trái tim như ngừng đập. Trong tích tắc, cô lao về phía sau, tránh được lưỡi dao đầu tiên. Nhưng tên sát thủ không buông tha, hắn tiếp tục lao tới.
“Ngươi làm gì trong phòng của ta?” Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Người áo đen chưa kịp quay đầu đã bị một luồng khí mạnh mẽ đẩy văng ra xa, đập mạnh vào tường. Huyền Dạ bước vào, ánh mắt lạnh lẽo nhìn kẻ xâm nhập.
“Ngươi gan to lắm khi dám ra tay trong địa bàn của ta." Hắn nói, từng chữ mang theo sát ý.
Tên sát thủ chưa kịp giải thích đã bị Huyền Dạ vung tay đánh ngất. Hắn quay lại nhìn Nguyệt Dao, ánh mắt sắc bén:
“Ngươi thu hút rắc rối đến mức này sao?”
Nguyệt Dao không biết trả lời thế nào, chỉ thấy ánh mắt của Huyền Dạ bỗng dịu đi một chút. Hắn tiến lại gần, kéo cô đứng dậy, giọng nói trầm thấp nhưng không còn lạnh lùng:
“Ngươi phải sống, bởi vì ngươi còn chưa hoàn thành sứ mệnh của mình.”
Câu nói ấy khiến Nguyệt Dao cảm thấy như bị bóp nghẹt. Số phận của cô dường như không chỉ nằm trong tay cô nữa, mà đã gắn chặt với người đàn ông nguy hiểm này.