Không phải là chỉ số thông minh đối lập rõ ràng sao?
Ném đi ý tưởng ngu ngốc này, Tân Nhược Đồng lập tức trợn mắt tức giận nhìn Tần Tang Tang nói:
“Tần Tang Tang, bây giờ cô không còn tư bản để coi trời bằng vung nữa, sau này đừng quấn lấy anh Thẩm! Anh ấy thấy cô là phiền, cô không biết sao? Tốt xấu gì cũng là người từng tiếp nhận giáo dục đại học, sao da mặt cô còn dày hơn tường thành như vậy?”
Anh Thẩm mà Tân Nhược Đồng nhắc đến, tên đầy đủ là Thẩm Tế, là con nuôi nhà họ Thẩm một trong ba gia tộc lớn của Lạc Thành, ảnh đế 25 tuổi, anh ta trở thành nam thần quốc dân nhà nhà đều biết nhờ tham gia vai diễn Bạch công tử chàng trai thâm tình tháng hai trong bộ phim cổ trang ngược luyến rất hot.
Từ 8 tuổi đến 80 tuổi, chỉ cần là con gái đều yêu anh ta đến chết đi sống lại.
Sau khi nguyên chủ đi vào giới giải trí, lập tức vừa gặp đã yêu với Thẩm Tế, vì thế trình diễn đủ kiểu công khai bày tỏ tình yêu, lì lợm la liếʍ, còn luôn có ý đồ dùng thân phận cô chủ nhà họ Tần ép Thẩm tế cưới mình.
Nhưng Thẩm Tế người ta là thần trên đỉnh núi cao, đối với hành động của Tần Tang Tang cũng không chê phiền.
Bởi vì chuyện này fans của Thẩm Tế nắm được cơ hội sẽ dùng ngôn ngữ mắng Tần Tang Tang một trận.
Tân Nhược Đồng và Triệu Hiểu Manh là fans tương đối khắc chế.
Tần Tang Tang tràn ngập hứng thú chống cằm nhìn cô ta, đợi đến khi đối phương sắp bùng nổ mới chậm rãi nói một câu:
“Cô sẽ cho tôi bao nhiêu tiền?”
“Cái gì?” Tân Nhược Đồng cho rằng mình bị ảo giác.
Tần Tang Tang xoa ngón tay.
“Tiền ấy, không phải là cô bảo tôi cách Thẩm Tế xa một chút sao, tiết mục phối hợp với diễn xuất này của cô, không phải là cô nên dùng tiền ném vào tôi sao?”
Tân Nhược Đồng bị dáng vẻ vô liêm sỉ của Tần Tang Tang chọc tức, cô ta hoàn toàn không biết vậy mà Tần Tang Tang là loại người như vậy, há miệng muốn mắng chửi.
Nhưng bị Triệu Hiểu Manh kéo lại:
“Cô ta nói rất đúng, của cho là của nợ, chúng ta cho cô ta tiền, hạ cánh nhẹ nhàng tốt hơn cứng rắn ép buộc nhiều.”
Cô ta im lặng một lát mới tiếp tục nói:
“Hơn nữa, bỏ tiền mua yên tĩnh không tốt sao?”
“Sao cô biết cô ta cầm tiền là có thể nói lời giữ lời?” Tân Nhược Đồng hỏi ngược lại.
Tần Tang Tang lập tức nói chen vào:
“Yên tâm, tôi lấy vẻ xinh đẹp này của tôi ra để thề, cầm tiền xong tôi tuyệt đối không quấn lấy Thẩm Tế nữa! Nếu làm trái lời thề, tôi sẽ bị hủy dung.”
“Thật sao?” Tân Nhược Đồng không tin tưởng lắm.
“Cô nghĩ tôi là loại người sẽ tùy tiện lấy mặt ra để thề sao?” Tần Tang Tang hỏi lại.
Hai người lắc đầu theo bản năng.
“Như vậy là được rồi, có muốn làm vụ giao dịch tiền bẩn này hay không, nói một câu.”