Mấy người Trần Tiểu ở bên ngoài ăn uống no nê.
Trần Viễn và ông Phong tất bật trong bếp. Ông Phong nói rất nhiều, hai người vừa trò chuyện vừa nấu nướng, chẳng mấy chốc các món ăn đã nấu xong.
Có bốn món ăn, bò xào khoai tây, thịt kho tàu, lươn xào dưa chua, canh trứng cà chua.
Trần Tiểu xới cơm cho mọi người, gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào trong bát của Phong Bảo Bảo: “Em nếm thử xem tay nghề của anh trai chị thế nào, chắc chắn ngon hơn căng tin trường học.”
“Ừ, ngon...” Phong Bảo Bảo gật đầu, liếc nhìn Trần Viễn.
Thấy Trần Viễn đang rót rượu cho ông Phong, là rượu trắng... Phong Bảo Bảo vốn định khuyên ông nội không nên uống rượu nhưng thấy Trần Viễn đang rót cho ông ấy liền nói: “Ông ơi, uống ít thôi ạ.”
“Biết rồi, ông uống một ly thôi.” Ông Phong nâng ly nhỏ cụng với Trần Viễn: “Cảm ơn cháu đã tiếp đãi nhé.”
“Ông nói gì thế ạ.” Trần Viễn cũng nhấp một ngụm rồi mời: “Ông ơi, bà ơi, cứ tự nhiên như ở nhà mình nhé. Bảo Bảo, em cũng vậy, đừng khách sáo...”
Bà Phong nếm món ăn Trần Viễn làm, giơ ngón tay cái lên: “Không tệ, ngon đấy. À đúng rồi Tiểu Viễn... bà gọi cháu như vậy được không?”
“Được ạ.” Trần Viễn đáp.
“Cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mươi chín.”
“Hai mươi chín tuổi à, nhìn không ra chút nào.”
Trần Viễn cười đến mức vai rung lên, chợt điện thoại di động reo, anh đứng dậy đi sang một bên nghe điện thoại của ba mình gọi đến: “Alo, ba à... Dạ, bọn con đang ở nông trường. Không, là bạn học của Tiểu Tiểu đến chơi, bạn nữ... Vâng... Được... Ba cứ đi chơi đi, nhớ chăm sóc mẹ đấy, ba đến chừng này tuổi rồi mà chưa từng dẫn mẹ đi chơi đâu... Ha ha ha, muốn đánh con à, xem mẹ có đồng ý không đã... Biết rồi, con sẽ chăm sóc Tiểu Tiểu tốt mà... À, Tiểu Tiểu mua một chiếc Smart…Đi chơi đừng có tiếc tiền, nên chơi thì chơi, nên tiêu thì tiêu... Ba yên tâm đi... Không nói nữa, bọn con đang ăn cơm.”
“Xinh…đừng...” Trần Viễn vội vàng đi xa ra rồi nói tiếp, ba Trần đang hỏi bạn học kia của Tiểu Tiểu có xinh không, Trần Viễn vừa đáp “xinh”, ba Trần liền bảo bọn họ sẽ về ngay: “Đừng, người ta đi du lịch cùng ông bà, ba đừng có thêm phiền nữa.” Trần Viễn nói xong cúp máy.
“Ba gọi điện về à?” Trần Tiểu hỏi.
Trần Viễn ngồi xuống gật đầu: “Ừ.”
“Nói chuyện gì mà lâu thế?”
“Hỏi chúng ta ở đâu. Anh nói ở nhà... Không có gì đâu, mau ăn cơm đi.” Trần Viễn nói xong lại nâng ly rượu kính ông Phong một ly.
Bà Phong “hiền từ” đánh giá Trần Viễn, ánh mắt giống như càng nhìn càng hài lòng, khóe môi nở nụ cười, không biết đang nghĩ gì.
Trần Viễn và ông Phong uống một ly rượu trắng nhỏ, cũng không nhiều.
Ăn xong, hai ông bà trở về làng du lịch nghỉ ngơi.
Trần Tiểu kéo Phong Bảo Bảo về phòng xem TV, sau đó cũng không nói gì với Trần Viễn, lái xe đi ra ngoài chơi.
Vì trước đó làm việc và nghỉ ngơi điều độ nên Trần Viễn cũng dần có thói quen ngủ trưa, ngủ một giấc đến bốn giờ chiều liền tự tỉnh dậy.
Đến ngày mùa thì mệt, rảnh rỗi lại thấy chán, không biết làm gì.
Trần Viễn là người có cuộc sống đơn giản, trước kia ở quê, còn có mấy người bạn thân, sau giờ làm, gọi điện thoại là mọi người cùng nhau đến quán net chơi Liên Minh Huyền Thoại, PUBG, chơi đến tận khuya.
Đã lâu không lên mạng, Trần Viễn bỗng dưng muốn chơi game, nhất là Liên Minh Huyền Thoại. Trò chơi này từ khi Trần Viễn lớn lên đã bắt đầu chơi, từng đạt đến bậc Cao Thủ. Nhưng sau đó phải đi làm, dần dần cuộc sống có áp lực, tuy vẫn thường xuyên lên mạng nhưng mỗi lần chỉ hơn hai giờ.
Đã từng là Cao Thủ, đến nay hai năm rồi, vẫn chỉ loanh quanh ở bậc Bạch Kim, Vàng.
Nghĩ đến việc lên mạng, Trần Viễn lấy điện thoại gọi cho Hoàng Thần: “Này, lão Hoàng, đang đi làm à?”
“Đang làm. Sao vậy, chân dài trên bãi biển đảo Hải Nam không đẹp hay sao mà lại nhớ đến anh mày hả?”
“Tự nhiên thấy có oán khí... Ha ha, hôm nay rảnh rỗi bỗng muốn lên mạng, muốn gọi mày ra ngoài làm mấy ván.”
“Hôm nay chưa biết có tăng ca không, chờ tan làm rồi gọi lại cho mày.”
“Được...” Cúp máy, Trần Viễn đi tắm rửa, về phòng thay quần áo rồi cưỡi lên chiếc xe máy yêu quý...
Vừa ra cửa liền gặp Trần Tiểu và Phong Bảo Bảo đã quay lại: “Anh đi đâu thế?”
“Thị trấn.”
“Đi thị trấn làm gì?”
“Đi quán net. Nếu anh về muộn, em không dám ở nhà một mình thì ngủ với Bảo Bảo nhé... Bai bai.”
“Này, cái gì thế chứ. Đứng lại ngay cho em... Đầu anh có vấn đề à, một đống tuổi rồi mà còn đi quán net.”
Câu này... Trần Viễn không thích nghe. Có đi quán net hay không chẳng có liên quan gì đến tuổi tác cả.
Hẳn là Trần Tiểu không dám ở nhà một mình, nông trường Thanh Mộc ở chỗ này khá hẻo lánh. Bọn họ chuyển đến đây cũng chưa lâu, chưa quen thuộc lắm với con người và cuộc sống nơi đây...
“Mấy giờ anh về?” Trần Tiểu hỏi.
“Sớm nhất bảy giờ, muộn nhất mười giờ tối.”
Trần Tiểu nhìn Phong Bảo Bảo: “Đi quán net không?”
Phong Bảo Bảo suy nghĩ một chút, hơi do dự: “Nếu về bảy giờ thì được. Về muộn quá là bị ông bà mắng.”
“Được. Chúng ta về lúc bảy giờ.”
“Ừ...”
“Anh, chúng ta cùng đi thôi. Chạy xe máy về cất đi, chúng ta lái xe đi.”
Phong Bảo Bảo lái chiếc BMW SV đến, hình như là X1.
Lái xe đến thị trấn, tìm được một quán net khá phổ biến.
Đưa hai cô em vào quán net, một tiên nữ lạnh lùng xinh đẹp tuyệt trần, một em gái yêu kiều đáng yêu...
Trong quán net chủ yếu là nam sinh, rất nhiều người lén nhìn hai người họ.
Quét chứng minh thư, mỗi người nạp 20 tệ, Trần Viễn tìm một góc dựa vào tường, bảo vệ Trần Tiểu và Phong Bảo Bảo ở trong góc, mở máy tính ra... Lại nghe Trần Tiểu nói: “Trước đây em có đến quán net bao giờ chưa?”
“Có chứ, hồi cấp ba em đã lén đến quán net rồi. Nhưng sau này lên đại học không đến nữa, có máy tính rồi.”
“Có biết chơi Liên Minh Huyền Thoại không?” Trần Viễn hỏi.
“Biết. Nhưng chơi không giỏi...”
“Rank gì?”
“Trước kia từng xếp hạng rồi, cấp bậc Đồng thau, sau đó không chơi nữa.” Phong Bảo Bảo nói.
“Vậy em chọn hỗ trợ đi. Dùng Thiết Bà... đi rừng, chăm sóc tụi anh nhiều hơn.” Trần Viễn chỉ đạo.
“Được.” Trần Tiểu chơi Liên Minh Huyền Thoại cũng khá, trước kia thường xuyên chơi với Trần Viễn.
Đăng nhập game xong mới phát hiện Phong Bảo Bảo không cùng máy chủ với hai người bọn họ. Trần Tiểu nảy ra một ý, đổi chỗ với Phong Bảo Bảo, để Phong Bảo Bảo ngồi giữa còn mình ngồi ở một bên, đăng nhập bằng số QQ của Hoàng Thần: “Viên Viên cày ghê lắm, trước kia đã từng đánh lên đến cấp bậc Đại sư.”
“Giỏi thế à?”
“Đương nhiên, suýt nữa thì đạt Cao Thủ rồi.”
Phong Bảo Bảo nhìn về phía Trần Viễn: “Nếu em chơi không tốt, anh có mắng không đấy?”
“Em hỏi cô nhóc lùn bên kia xem anh có mắng người không.”
“Viên Viên tốt nhất, không mắng người đâu.” Trần Tiểu cười nói.
“Các em uống gì?” Trần Viễn đăng nhập game xong mới phát hiện quên mua đồ uống. Đến quán net mà trên bàn không có đồ uống cứ thấy thiếu thiếu.
“Coca-Cola.”
“Coca-Cola...”
“Được rồi, ba chai Coca-Cola.” Trần Viễn nói to, quán net nhỏ này chỉ là một quán bình thường, phải hét to quản lý mới nghe thấy...
Tổ đội...
Vào game...
Phong Bảo Bảo chọn Thiết Bà (Mặt Trời).
Trần Tiểu chọn một pháp sư mù (Mù Tăng).
Trần Viễn cũng nhanh chóng chọn, Đức Lai Văn.
“Lúc giao tranh, có ai đánh anh thì em lên. Không có ai đánh anh, em tự xem tình hình rồi quyết định có lên hay không...”
“Ừm.”
Ván đầu tiên Trần Viễn chơi Đức Lai Văn, là một trong những vị tướng anh giỏi nhất trước kia.
Cũng có thể là do có mỹ nữ bên cạnh, Trần Viễn chơi xuất sắc hơn bình thường, một ván game bốn mươi mấy phút, Trần Viễn lấy được hơn ba mươi mạng.
Ván thứ hai Phong Bảo Bảo muốn chơi hỗ trợ, Trần Viễn vẫn chọn Đức Lai Văn rồi suốt ván game cứ kêu “Em yêu, mau yêu anh đi”, “Bà, thêm... mạnh hơn nữa... đã quá...”
Phong Bảo Bảo thỉnh thoảng liếc nhìn Trần Viễn, khuôn mặt đỏ bừng.
Trần Tiểu vẫn cố nhịn cười.
Ván thứ ba, Phong Bảo Bảo đổi lại Thiết Bà...
Trần Viễn đổi tướng linh hoạt, **.
“Thiết Bà, mau yêu anh đi... Đừng chạy, mau đến yêu anh...”
“Mau yêu anh đi.”
“Mẹ nó...”
Trên đầu Phong Bảo Bảo đầy vạch đen, lặng lẽ nhìn Trần Tiểu: “Ý anh ấy là gì?”
“Yêu anh...tức là bảo vệ anh ấy.” Cuối cùng Trần Tiểu cũng không nhịn được, cười phá lên.
Đến lúc này Trần Viễn mới phản ứng lại, mặt già hơi nóng lên, gãi đầu.
Đây là lần đầu tiên anh và Phong Bảo Bảo chơi game cùng nhau, bình thường giữa những người bạn thân với nhau có một số câu cửa miệng, Phong Bảo Bảo không hiểu nên hơi lúng túng.
Ví dụ như “yêu anh... bảo vệ anh”, “Làm tốt lắm... ngu như heo”, “Mẹ nó... tốt lắm, cố lên”. Ví dụ như cùng là chữ “đẹp”, giọng điệu khác nhau thì có ý nghĩa khác nhau. Rất nhiều lời, chỉ có giữa những người bạn thân mới có thể nói...
Phong Bảo Bảo đúng là một cô bé ngây thơ.
Trần Viễn và Phong Bảo Bảo trong game đi cùng một đường cũng bị đối phương đánh cho sốt ruột.