Hạ Khai không thể hiểu được, cậu mạnh mẽ đáp lại Ngụy Thầm rằng hắn chỉ đang làm hại cậu. Vạt áo rộng che khuất người Hạ Khai, chiếc quần mềm mại để lộ ra đôi mắt cá chân trắng bệch quá mức. Ngụy Thầm không rời mắt khỏi ống quần, rồi bất ngờ quỳ xuống trước mặt Hạ Khai: “Khai Khai.”
Hạ Khai bắt đầu có khuynh hướng tự làm tổn thương mình, Ngụy Thầm vươn tay nắm lấy chỗ mắt cá chân, Hạ Khai bất ngờ rút lại, im lặng chạy vội vào phòng ngủ.
Hạ Khai dựa vào cửa, hít một hơi thật sâu, mồ hôi lạnh ướt đẫm cổ cậu, chỉ một đoạn đường ngắn mà cậu đã trở nên như vậy. Ánh mắt Hạ Khai mơ hồ, dần dần bị một làn mây u ám bao phủ.
Cậu kéo áo ra, nhìn vào gương, người trong đó hoàn toàn xa lạ với cậu. Cảm xúc nặng nề trong lòng vỡ òa, tuôn trào tựa cơn sóng ngầm dữ dội đập thẳng vào bãi đá.
.
Cả cơ thể đều ướt đẫm, Hạ Khai bước ra từ phòng tắm, mặc bừa một chiếc áo choàng tắm rộng, cậu mở một lọ thuốc với gương mặt vô hồn.
Những người giúp việc đang đứng trong hành lang đều vô cùng ngạc nhiên, ai nấy cũng cúi đầu sợ hãi vì lo rằng nếu vô tình chạm mắt Hạ Khai sẽ khiến cậu không vui.
Hạ Khai khàn giọng lên tiếng: “Thầy ấy đâu rồi?”
Người giúp việc không dám nâng ánh mắt mà chỉ nói rằng Ngụy Thầm đang làm việc trong phòng sách, họ thường không dám làm phiền.
Hạ Khai gật đầu, không hề lo lắng mà ngồi thoải mái trong phòng khách, chiếc áo choàng rộng kia khiến đôi chân thon dài của cậu như thể đang lẩn trổn vào đâu đó, bàn chân trần để trên sàn nhà, mắt thỉnh thoảng nhìn lên lầu.
Các Beta khác thấy tình hình không ổn thì lập tức rời khỏi phòng khách, chỉ còn quản gia đứng bên cạnh để theo dõi tình trạng của Hạ Khai.
Đột nhiên, Hạ Khai hỏi quản gia một câu: “Tôi có mùi gì không?”
Quản gia lắc đầu đáp lại.
Thuốc do Kỷ Vãn chế tạo quả thật có hiệu quả, tác dụng phụ không lớn như những lần trước, lại còn có thể ức chế sự khuếch của pheromone trong một khoảng thời gian nhất định. Hạ Khai đã uống thuốc trước khi xuống lầu, gật đầu hài lòng, rồi quay lại phòng thay đồ đổi một bộ quần áo khác, sau đó xuống lầu nói với vị quản gia Beta rằng cậu muốn ra ngoài.
Ngụy Thầm chưa bao giờ hạn chế sự tự do của Hạ Khai nhưng cũng chưa cho phép cậu ra khỏi biệt thự trong khoảng thời gian này,.
Đối phương ngập ngừng lên tiếng: “Chuyện này phải báo cáo với ngài Ngụy, chúng tôi không thể quyết định được.”
Hạ Khai nói: “Chỉ là ra ngoài hít thở không khí thôi, nếu thầy ấy đang bận thì đừng làm phiền.”
Cậu ra vẻ kiên quyết, vượt qua người giúp việc, bước ra ngoài thì bị vệ sĩ ngăn lại.
Hạ Khai nhíu mày, trước đó cậu không chú ý quan sát, giờ mới nhận thấy vòng bảo vệ xung quanh vô cùng nghiêm ngặt, có người dám xông vào thì chắc chắn sẽ bị đánh thành tổ ong.
Cho đến lần này thì Hạ Khai không còn nghĩ nếu là một thầy giáo bình thường lại có quyền lực đến mức này.
Trong biệt thự, mọi người đều im lặng, ngoài những cuộc trò chuyện hàng ngày do Hạ Khai chủ động đề cập thì chẳng ai nói thêm lời nào, không khí tĩnh lặng và yên ắng, mọi thứ xung quanh vô cùng lạnh nhạt và tịch mịch. Hạ Khai cảm thấy một cơn rùng mình vừa chạy qua sống lưng, chợt nhận ra dường như bản thân là một chú chim hoàng yến đang bị giam cầm trong một chiếc l*иg thật tráng lệ, có bay hay dừng lại đều phụ thuộc vào một câu nói của Ngụy Thầm. Hạ Khai tìm được Ngụy Thầm, không vòng vo mà lập tức đi vào vấn đề: “Em muốn ra ngoài thưa thầy.”
Cậu nói là ra ngoài, chứ không phải là rời đi.
Vẻ mặt của Ngụy Thầm vô cùng bình tĩnh, Hạ Khai tiếp tục nói: “Thầy giúp em tìm vài Alpha được không?”
Ngụy Thầm không hề thay đổi sắc mặt, và cái im lặng này chính là sự bao dung lớn nhất của hắn.
Hạ Khai hít một hơi thật sâu, nói thẳng: “Hoặc là đánh dấu em, hoặc là thầy tìm người nào đó cho em. Em cũng không muốn nói những lời này với thầy nhưng chính thầy là người đã từ chối em mà?”
Hạ Khai gần như đẩy bản thân đến tuyệt lộ, cậu không thể hiểu liệu hành động này có ý nghĩa gì với mình nhưng chính vì không hiểu, cậu lại càng kiên quyết thực hiện.
Dù làm hay không làm, chuyện không có ý nghĩa thì việc lựa chọn thế nào cũng không quan trọng phải không? Dù sao thì Alpha đó cũng không phải là Ngụy Thầm, vậy ai làm thì cũng giống nhau cả thôi.
Dây thần kinh trong não bộ Hạ Khai căng chặt, từng sợi neuron đang hoạt động hết công suất, cậu lại tiếp tục: “Hoặc là thầy giúp em tìm Alpha, hoặc là em sẽ ra ngoài.”