Sau Khi Alpha Bị Biến Dị

Chương 15

“Vậy rốt cuộc cậu đã gạo nấu thành cơm với anh ta chưa?” Kỷ Vãn thẳng thắn hỏi khiếkhiến sắc mặt Hạ Khai lập tức tái nhợt, đỏ bừng rồi lại im lặng không nói.

Cậu nào có mặt mũi nói với Kỷ Vãn rằng mình bị Ngụy Thầm từ chối. Một Omega chủ động yêu cầu Alpha đánh dấu mà bị từ chối gần như là chuyện không thể xảy ra. Chẳng có một Alpha nào có thể cưỡng lại được một con mồi thơm ngọt như thế, đặt biệt khi bé cừu non yếu ớt kia lại là Hạ Khai, cậu đang độ vào lúc pheromone nồng đậm nhất, dịu ngọt nhất, càng có sức quyến rũ trí mạng nhất.

Kỷ Vãn nhìn vẻ mặt của Hạ Khai cũng đoán ra được Ngụy Thầm đã không đánh dấu cậu. Hạ Khai liền chuyển chủ đề: “Anh còn thuốc không?”

Kỷ Vãn nghe vậy, ánh mắt lạnh đi: “Tôi đã nói với cậu rồi, những thứ này không nên dùng quá liều. Cậu thật sự không sợ chết sao?”

Hạ Khai lắc đầu, làn môi hơi tái nhợt: “Nhưng thầy ấykhông đánh dấu thì tôi biết phải làm sao đây?”

“Kỷ Vãn.” Hạ Khai nhìn cậu ấy, ánh mắt lúc trước vốn luôn lấp lánh sáng ngời giờ đây lại vô cùng ảm đạm: “Lúc trước anh cũng phải nhờ vào thuốc mới chống chọi được, sao đến lượt tôi lại không thể?”

Ánh mắt Kỷ Vãn trở nên lạnh giá, một lớp băng bao phủ dần dần, cuối cùng mới lên tiếng: “Chính tôi đã xin nhà họ Ngụy để được làm công việc này, nếu như Ngụy Thầm muốn bảo vệ cậu bằng bất cứ giá nào thì tôi cũng không thể để cậu gặp nguy hiểm dù chỉ là một chút.”

“…” Dường như vì một sự tin tưởng vô lý vào Kỷ Vãn, lời nói của cậu ấy như một gáo nước lạnh dội xuống đầu Hạ Khai.

Xung quanh cậu, ngoài Ngụy Thầm ra, không còn ai có thể lại gần, kể cả Kỷ Vãn.

Hạ Khai do dự hỏi: “Vậy rốt cuộc, thân phận thật sự của thầy ấy là gì?”

Kỷ Vãn trả lời: “Tôi không thể tiết lộ, nếu thắc mắc, cậu có thể đích thân hỏi anh ta.”

Cuối cùng, Kỷ Vãn vẫn cho Hạ Khai thuốc mà cậu cần nhưng tránh việc cậu sẽ tiếp tục lạm dụng thuốc nên Kỷ Vãn chỉ cho đủ số lượng uống trong một ngày rưỡi theo giờ quy định, vài hôm sau, nhiệt độ cơ thể Hạ Khai mới có dấu hiệu giảm dần, tạm xem như không có gì đáng lo ngại.

Chỉ là trong suốt ba đến năm ngày đó lại dài đằng đẵng như cả một năm đối với Hạ Khai. Mỗi ngày cậu đều phải chịu sự tra tấn của từng cơn phát tình bộc phát nhưng vì đã bị Ngụy Thầm từ chối một lần nên Hạ Khai không muốn hạ thấp bản thân cầu xin người đàn ông ấy nữa, mỗi khi gặp Ngụy Thầm, cậu luôn cúi đầu né tránh, những người không hiểu rõ sự tình e là còn cho rằng Hạ Khai đang lẩn trốn kẻ thù.

Sáng hôm đó, Ngụy Thầm gọi cậu, hai người dừng lại ở góc cầu thang. Hạ Khai không thể tránh mặt nên quay mặt sang nơi khác rồi cứng miệng lên tiếng hỏi: “Có việc gì sao thầy?”

Ngụy Thầm nói: “Em gầy hơn nhiều rồi, Khai Khai.”

Hạ Khai rụt vai lại, ậm ừ một tiếng.

Cậu biết rõ sự thay đổi của mình không chỉ là bộ gene bị đột biến mà cả vóc dáng và giọng nói cũng bị ảnh hưởng ở một mức độ nhất định.

Hạ Khai hiểu mình đang ngày càng giống một Omega và giờ đây, cậu ngày càng yếu hơn Ngụy Thầm rất nhiều. Trước kia, cậu còn có cơ hội đuổi theo nhưng giờ thì ngay cả cơ hội đó cũng không có. Cậu không còn cơ may để trở thành một phi công lái máy bay chiến đấu xuất sắc, không thể tiếp tục vùng vẫy nơi biển trời rộng lớn, sát cánh bên đồng đội được nữa.

Hạ Khai đã vất vả đến Liên Bang nhưng giờ mọi thứ dường như trở nên vô nghĩa.

L*иg ngực cậu như bị nghẹn lại, cảm giác như có một tảng đá đè nặng lên, cậu mở miệng nhưng đối diện với Ngụy Thầm lại không nói được lời nào.

Ngụy Thầm không muốn đánh dấu cậu, vậy là cơ hội duy nhất để đứng trước mặt hắn cũng bị cướp đi.

“Thầy à.” Hạ Khai cố gắng nén lại sự đau đớn đang xiên ngang từ đáy lòng: “Thầy hãy để em rời khỏi đây đi.”

Ngụy Thầm hỏi ngược lại cậu: “Khai Khai, khi nào em mới chịu nói những lời khác ngoài câu này với tôi đây?”