Hạ Khai nghẹn lời.
Dù sao thì Hạ Khai chỉ là học trò của Ngụy Thầm, không nên tìm hiểu sâu về đời tư của đối phương cho nên cậu nhanh chóng quay về chuyện chính, nói lại chuyện xảy ra trong khoảng thời gian trước đó cho Ngụy Thầm nghe.
Giọng điệu Hạ Khai vô cùng bình tĩnh, cũng chẳng còn quan trọng việc phải tìm một Alpha nữa.
“Khai Khai.” Ngụy Thầm lên tiếng: “Em thấy tôi thế nào?”
Lại một lần nữa, Hạ Khai chẳng biết phải nói gì, ánh mắt ngốc nghếch chạm phải đôi mắt sâu thẳm của Ngụy Thầm. Mãi cho đến khi Hạ Khai hiểu được câu hỏi của Ngụy Thầm thì cậu khó khăn lắc đầu phủ nhận, ngay cả hô hấp cũng bất ổn: “Không được, thầy là thầy của em mà…”
Pheromone của mỗi người đều là độc nhất vô nhị, cấp bậc của từng Alpha, Omega cũng hoàn toàn khác nhau. Nếu như Hạ Khai muốn chinh phục các Alpha mạnh mẽ nhất, chống lại cám dỗ do bản năng sinh ra thì chắc chắn rằng, Ngụy Thầm là một ứng cử viên vô cùng sáng giá.
Ngụy Thầm vẫn im lặng không lên tiếng, Hạ Khai cũng loáng thoáng đoán được rằng có lẽ thân phận thật sự của Ngụy Thầm không chỉ đơn giản là một giáo viên, nếu không thì tại sao hắn lại có thể bảo vệ cậu trong căn biệt thự rộng lớn này, thậm chí chẳng có bất kì ai đến làm phiền cả.
Nếu chỉ nhìn với góc độ chăm sóc cơ thể cho Hạ Khai thì việc tổn hao nhân lực cùng chi phí đắt đỏ không phải là điều mà ai cũng có thể làm được.
Cho nên nếu Ngụy Thầm cho phép Hạ Khai chinh phục mình thì lại càng khiến cậu khó tin hơn cả việc bản thân là một Omega.
“Khai Khai à.” Ngụy Thầm không trả lời câu nói của Hạ Khai mà chỉ lên tiếng hỏi ngược lại: “Vậy em có muốn cảm nhận thử một chút không nào?”
Nơi đầu mũi dần dần hiện hữu hương thơm nóng bỏng, ấm áp, cảm giác này giống như ánh nắng rực rỡ đang len lỏi vào tim Hạ Khai, hòa vào tĩnh mạch, xâm chiếm từng tế bào nhỏ bé trên người cậu.
Nhiệt độ cơ thể Hạ Khai ngay lập tức tăng vọt, hai bên tai cũng bắt đầu phiếm hồng, hô hấp đột nhiên có hơi gấp ngáp, đốt ngón tay cuộn tròn ở bên mắt cá chân cũng trở nên trắng bệch.
“Không, không được đâu mà thầy ơi…”
Hơi thở nóng bỏng kia cũng chẳng muốn giấu nhẹm đi nữa, pheromone của Ngụy Thầm tựa như làn mưa ngày thu phóng ra ồ ạt, nguồn nhiệt ấm áp khiến Hạ Khai vô cùng hưng phấn, hồn phách như đang sục sôi cả lên.
“Thầy ơi.” Từ trước đến nay, Hạ Khai đã từng chảy máu rất nhiều lần nhưng tuyến lệ thì chưa bao giờ rơi trên má. Thậm chí ngay cả khi Hạ Khai rơi vào khoảng thời gian kinh hoàng đó, cậu cũng chưa từng khóc dù chỉ một lần.
Thế mà hiện tại, khi đang bị pheromone của Ngụy Thầm vờn quanh, Hạ Khai lại bắt đầu rơi lệ, không thể ngăn chặn luồng hương vô hình dụ hoặc đang xâm nhập từng tấc từng tấc vào bên trong.
Hơi thở dịu dàng đột nhiên bị thu hồi trở lại trong nháy mắt, Hạ Khai hít một hơi thật sâu, cậu ngượng ngùng rồi lại có chút tức giận mà cầm vào gấu áo của Ngụy Thầm.
Hạ Khai run rẩy, cậu khẽ cắn môi: “Thầy ơi, em không muốn mạo phạm thầy mà…”
Ánh mắt Ngụy Thầm vô cùng bình tĩnh: “Giữa tôi và Khai Khai, làm gì có chuyện mạo phạm hay không chứ?”
Ngụy Thầm đang đứng trước mặt Hạ Khai dần dần chẳng còn dáng vẻ dịu dàng, bình tĩnh như thường ngày, dù sao thì thiên tính bẩm sinh của Alpha là chinh phục, Hạ Khai có thể nhìn ra được một tia cảm xúc kì lạ hiện lên nơi đáy mắt của đối phương.
Tuy rằng Hạ Khai là một Alpha nhưng cậu lại chẳng hiểu gì về Ngụy Thầm, càng không hiểu rõ vị Alpha xuất chúng đang đứng trước mặt mình. Hạ Khai hoàn toàn không biết giữa hai Alpha lại có thể nảy sinh sự chiếm hữu với nhau.