Đến khi tiêm xong, nhìn biểu cảm lo lắng thái quá trên khuôn mặt của Kiều Trường Đông khi con gái tiêm, cô y tá không khỏi thốt lên: “Chị Hiểu Vân, em làm ở đây bao nhiêu năm, lần đầu thấy có người thương con gái như anh Kiều đấy.”
“Lúc trước bác sĩ La đến xử lý vết thương, chắc hơi đau, con bé rêи ɾỉ hai tiếng, anh Kiều suýt nữa đã nhấc bổng bác sĩ La ra ngoài.”
Cô y tá nhớ lại cảnh tượng khi bác sĩ La xử lý vết thương khiến cô bé đang hôn mê kêu lên một tiếng, Kiều Trường Đông liền túm lấy bác sĩ nhấc lên khiến đôi chân bác sĩ rời khỏi mặt đất, cô ấy không nhịn được bật cười.
“Nó thế đấy, đúng kiểu nô ɭệ con gái chẳng có chút tự trọng!” Kiều Hiểu Vân lắc đầu, chị vốn đã quen với việc cậu em trai mình cưng chiều con gái đến mức không giới hạn.
“Nhưng mà cháu gái này của chị đúng là xinh thật, em gặp nhiều đứa trẻ rồi, đây là lần đầu tiên thấy bé nào xinh như thế này, đúng như búp bê sứ. Nếu em có cô con gái như vậy, em cũng sẽ xem như bảo bối mà cưng chiều.”
“Có điều về nhà thì phải cẩn thận, chú ý dinh dưỡng, đừng để vết thương trên trán để lại sẹo.”
Nghe vậy, Kiều Trường Đông lập tức rút bút và giấy từ trong túi ra: “Cô nói chậm thôi, để tôi ghi lại.”
“Cái này thì hỏi chị Hiểu Vân là được, cũng không cần ghi lại đâu…”
“Không được, chị ấy không chuyên nghiệp.”
Nghe vậy, Kiều Hiểu Vân tức giận trừng mắt, nhưng cũng không ngăn được Kiều Trường Đông cầm bút giấy đuổi theo cô y tá hỏi một loạt lưu ý, sau đó cẩn thận cất ghi chú vào túi.
Đợi cô y tá đi rồi.
“Em đúng là ông bố kiểu mẫu hai mươi bốn chữ hiếu, người ta khen con gái em một câu mà mặt em vênh lên kìa. Nếu có cái đuôi chắc giờ đang quẫy tận trời rồi!”
Kiều Hiểu Vân nhìn vẻ mặt tự hào không che giấu được của Kiều Trường Đông sau khi nghe lời khen từ cô y tá, không khỏi trêu chọc.
Chị chỉ thấy vừa chua xót vừa buồn cười.
Trêu xong, chị lại hơi khó hiểu, ghé sát hỏi: “Đông Tử, chẳng phải cái thai trong bụng Trần Ngọc Liên cũng là con em sao?”
Hỏi xong, chị không đợi anh trả lời mà tiếp tục nói:
“Sao em không đi xem cô ta? Cùng là con, đừng thiên vị quá.”
“Em nói xem, nếu em biết kiềm chế trước mặt Trần Ngọc Liên một chút, cô ta cũng đâu đến nỗi làm ầm ĩ như thế.”
Kiều Trường Đông nhíu mày không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn cô con gái nhỏ xinh đẹp quá mức của mình.