Ngu Nhược Khanh không biết, trong lòng Lục Nguyên Châu hiện giờ vẫn còn mang chút tính cách bồng bột của tuổi trẻ. Dù có thiên phú khác người nhưng hắn không giữ được sự tập trung tu luyện mà vẫn còn mê chơi.
Dựa vào việc mình tiến bộ nhanh, hắn thường xuyên lười biếng, chỉ luyện tập trong thời gian ngắn rồi chạy đi nghịch chim, chọc mèo. Tông chủ từng nhắc nhở nhiều lần nhưng hắn vẫn không sửa đổi.
Ngày trước, Lục Nguyên Châu thấy việc tu luyện nhàm chán, khó tìm thấy niềm vui. Cả thế giới tu tiên với những kỳ thú, dị bảo lại khiến hắn say mê hơn.
Được Tông chủ đón về môn phái, điều đầu tiên hắn nghĩ tới vẫn là chuyện kết giao bạn bè như khi còn ở nhân gian.
Tông chủ Vân Thiên Thành cũng đành bất lực, nghĩ rằng Lục Nguyên Châu còn trẻ, con đường tu luyện trải dài hàng trăm, hàng ngàn năm, từ từ trưởng thành cũng được.
Nhưng những lời Tông chủ nói mãi không lay chuyển được hắn, vậy mà chỉ một câu của Ngu Nhược Khanh lại khiến lòng hắn cảm thấy nặng nề.
Không quan tâm Lục Nguyên Châu nghĩ gì, Ngu Nhược Khanh liếc nhìn trời. Sau khi nói lời tạm biệt với Thương Hàn Lăng, nàng rời khỏi chủ phong.
Buổi học hôm nay kết thúc sớm, lúc nàng quay về nơi ở thì mặt trời vẫn chưa lặn.
Bước vào đại điện Xích Luyện Phong, Ngu Nhược Khanh thấy sư tôn và sư huynh vẫn đang bận rộn với con rối ngày hôm qua.
“Khanh Khanh, hôm nay sao về sớm vậy?” Hoắc Tu Viễn hỏi.
“Tông chủ đưa đệ tử của ngài ấy đến. Mọi người chẳng ai muốn học, nên giải tán sớm,” Ngu Nhược Khanh đáp. “Sư tôn, Tông chủ còn nhờ ta gửi lời hỏi thăm ngài.”
Nghe xong, Giang Nguyên Sương hừ lạnh, rõ ràng không có ý định nhận thịnh tình.
Bà nói: “Khanh nhi, nếu có cơ hội, hãy cho đệ tử của hắn một chút màu sắc trên mặt.”
“Điều đó không ổn đâu, sư tôn.” Hoắc Tu Viễn cau mày. “Đệ tử của Tông chủ sau này là người kế vị, nếu để hắn ôm lòng oán hận Khanh Nhi thì sao?”
“Sư huynh, đó mới là cái sai của huynh. Cường giả đối đầu cường giả. Chính vì hắn là người kế vị, càng phải chịu nhiều lần bị bắt nạt mới đúng.” Ngu Nhược Khanh nghiêm túc mà nói, “Vai ác không nên mang một ánh nhìn khác, ta muốn đối xử bình đẳng.”
Đôi tay mảnh khảnh của Hoắc Tu Viễn vốn được quấn bằng lụa Thiên Nhân mỏng manh, nghe vậy liền hạ tay xuống, bất lực nhìn Giang Nguyên Sương.
“Sư tôn, chúng ta ai nấy đều quyết tâm đối xử tốt với mọi người. Sư muội cuối cùng cũng học được một chút cải thiện. Giờ lại như quay về ban đầu sao…” Hắn thở dài bất đắc dĩ, nói: “Hiện giờ ngài và bọn họ đều lùi lại một bước, nói như vậy thực sự không ổn chút nào.”
“Cái gì mà đều lùi một bước?”
Nhận ra có thể sắp hé lộ chuyện xưa của sư tôn, Ngu Nhược Khanh lập tức tỏ vẻ hứng thú, kéo lấy tay áo của Hoắc Tu Viễn lúc ẩn lúc hiện.
Hoắc Tu Viễn tháo tấm lụa Thiên Nhân có thể cắt đứt người trong chớp mắt, ngón tay thon dài khẽ chạm vào mái tóc của Ngu Nhược Khanh.
Giang Nguyên Sương hiểu rằng mình đã lỡ lời, liền thở dài, nói: “Thôi được, Khanh Nhi, tốt nhất ngươi đừng tranh chấp với hắn nữa. Nếu tiểu tử kia có tính cách tốt, thì hãy làm bạn với hắn đi.”
“Chính là, hôm nay đệ tử vừa mới trong lúc luận bàn ra oai phủ đầu với hắn.” Ngu Nhược Khanh có chút khó xử, “Lục Nguyên Châu về sau khẳng định sẽ trốn tránh đệ tử đi.”
Sự thật chứng minh, nàng nghĩ sai rồi.
Sáng hôm sau, ngay khi Lục Nguyên Châu bước vào đại điện, hắn lập tức đi thẳng đến cuối dãy, vô cùng tự nhiên ngồi xuống cạnh Ngu Nhược Khanh
“Ngu sư tỷ, Thương sư huynh, chào buổi sáng.” Lục Nguyên Châu vừa xoa xoa bả vai, vừa nói với vẻ vẫn còn chút sợ hãi:
“Hôm qua tỷ đánh ta thật sự rất đau. Tối qua vết bầm đã tím xanh cả lên. May mắn là nhờ uống tiên đan, hôm nay đã khỏe hẳn rồi.”
Ngu Nhược Khanh không khỏi giật giật thái dương. Nàng vốn coi Lục Nguyên Châu là con mồi, thật sự không muốn ngồi gần con mồi như vậy. Vì vậy, nàng lặng lẽ chuyển đến ngồi gần bên Thương Hàn Lăng.