Chu Lan cắn môi, ánh mắt lưỡng lự. Nhưng cơ thể y đã quá mệt mỏi sau một ngày dài. Cuối cùng, y thở dài, gật đầu nhẹ, rồi rón rén trèo lên giường, nằm ở phía ngoài.
Khánh Chiêu nằm bên trong, cảm nhận hơi ấm từ người bên cạnh, lòng không khỏi phấn khích. Hắn khẽ nghiêng đầu nhìn y. Chu Lan quay lưng lại, mái tóc đen mềm mại rũ xuống, hơi thở đều đều báo hiệu y đã chìm vào giấc ngủ. Khánh Chiêu mỉm cười gian tà, nhưng ý nghĩ tội lỗi bị dập tắt bởi một sự bình yên kỳ lạ bao trùm căn phòng.
Sáng hôm sau, ánh nắng sớm xuyên qua khe cửa, chiếu thẳng vào mặt Khánh Chiêu khiến hắn tỉnh dậy. Hắn đưa tay che mắt, nhìn xung quanh. Chiếc giường bên cạnh trống không, chỉ còn hơi ấm sót lại.
Khánh Chiêu ngồi dậy, khoác chiếc áo rồi bước ra ngoài. Tiếng động nhỏ từ bếp vọng tới. Hắn bước vào, nhìn thấy Chu Lan đang bận rộn nấu cháo, dáng người thanh mảnh dưới ánh sáng sớm mai.
Chu Lan quay lại, thấy Khánh Chiêu đang đứng tựa cửa nhìn mình. Y bối rối:
"Ngươi tỉnh rồi à? Đợi một lát, cháo sắp xong."
Khánh Chiêu không trả lời, chỉ đứng đó, đôi mắt sâu thẳm nhìn y chăm chú. Trong khoảnh khắc ấy, hắn cảm nhận một điều lạ lùng – một chút yên bình, một chút ấm áp, khác xa với những ngày tháng đầy thù hận và toan tính.
“Mỹ nhân này… thật khiến người khác không nỡ tổn thương.”
_________________
Chu Lan dọn bữa sáng lên bàn, ánh nắng ban mai len lén qua khung cửa, nhuộm một lớp vàng nhạt trên khuôn mặt thanh tú của y.
“Ngươi ăn xong thì chuẩn bị thay thuốc, ta sắc xong rồi.”
Chu Lan nói với giọng điềm đạm, nhưng trong đáy mắt lại thoáng qua vẻ bất an khi dò xét Khánh Chiêu. Hắn chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt lưu đại trên bản tay mệnh mai của Chu Lan khi y dọn địa.
Sau bữa ăn, Khánh Chiêu theo lời Chu Lan, ngồi xuống chuẩn bị thay thuốc. Chu Lan tự tay gỡ lớp băng trên vai hắn, ánh mắt vô tình lướt qua những vết sẹo khác dài ngoằng. Mỗi vết trên da như những dấu tích của đối đau và sự hành hạ xá© ŧᏂịŧ. Chu Lan khẽ run tay, động tác chậm lại.
“…Những vết này…” Y muốn hỏi, nhưng lời chừng thể thoát ra.
Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau. Chu Lan ngẩn ngơ trong khoảnh khắc. Đôi mắt Khánh Chiêu sâu thẩm, lấp lánh như trăng rằm mùa thu, nhưng chứa đựng nỗi buồn không tên vẫn còn dai dẳng đấy. Còn Khánh Chiêu, trong nháy mắt ngắm nhìn cánh môi ửng hồng của Chu Lan, cái môi chúm chím như đánh lạc suy nghĩ của hắn. Một ý niệm khó tả phác nẩy lên, một thứ gì đó mọc mầm trong lòng hắn.