Ngược lại, những môn phái nhỏ không mấy tiếng tăm thì vô cùng ảm đạm, số người tụ tập lại chưa đếm hết một bàn tay.
So với sự nhộn nhịp ở những nhóm đồng môn khác, dù Tần Sóc là đại đệ tử đứng đầu của Vô Tình Tông, nhưng y bị cô lập, chẳng ai mời y vào đội. Thậm chí, tình cảnh của y còn lạnh lẽo hơn cả những môn phái nhỏ đang cố gắng kết nhóm để tăng cơ hội sống sót.
Bạch Dục đứng bên cạnh, không tỏ vẻ gì bất thường trước tình hình này. Hắn ta nhìn những ánh mắt khác lạ từ mọi hướng đổ về phía họ mà chỉ mỉm cười nhẹ nhàng:
“Xem ra… tin tức về chuyện xảy ra ở Tàng Khí Các đêm qua đã lan rộng. Điều này hẳn đã khiến không ít người cảm thấy bất an.”
Nói đến đây, hắn ta quay sang nhìn Tần Sóc, giọng nói chậm rãi, dịu dàng:
“Bây giờ, chỉ có ta vẫn còn nguyện ý ở bên cạnh sư huynh thôi.”
Tần Sóc cúi đầu, trong lòng cũng đoán được lý do tại sao những người khác lại tránh né mình khi vừa đến hội trường. Bảo y không để tâm là nói dối. Khi đang chìm trong suy nghĩ, bỗng từ phía sau vang lên một giọng nói hồ hởi:
“Chào Tần huynh, lâu lắm rồi không gặp huynh đấy!”
Y lập tức nhận ra giọng nói này rất quen, quay đầu lại thì thấy đó chính là Kim Vị Ly – đệ tử Thiên Nguyên Cung mà y đã nhìn thấy trong đám đông lúc trước.
Kim Vị Ly có gương mặt tuấn tú, dáng vẻ chừng mười tám, mười chín tuổi. Tính cách hoạt bát, giống như một chú nai nhỏ vui vẻ. Trên trán hắn có dấu ấn đặc trưng của gia tộc, cùng tông màu vàng nhạt của y phục khiến hắn rất nổi bật. Không rõ là thật sự quen biết hay chỉ vì tính cách bạo dạn, hắn không chỉ chủ động chào hỏi mà còn cười tươi, tiến lại gần hỏi:
“Tần huynh còn nhớ ta không? Nửa năm trước khi xuống núi trừ yêu, chúng ta từng sát cánh với nhau, huynh còn cứu ta một lần đó!”
Bên cạnh, sắc mặt Bạch Dục có phần thay đổi, ánh mắt chăm chú nhìn Kim Vị Ly nhưng không nói lời nào.
Tần Sóc cảm thấy Kim Vị Ly này rất quen mắt, nhưng hoàn toàn không có chút ký ức nào về sự việc này. Y lắc đầu, thành thật đáp:
“Xin lỗi, sau khi mất trí nhớ, rất nhiều chuyện ta không còn nhớ được nữa…”
Kim Vị Ly nhận ra ánh mắt của Bạch Dục đang hướng về mình. Nụ cười trên môi hắn thoáng chững lại trong giây lát, bầu không khí giữa hai người ngưng trệ trong hai giây trước khi hắn nở nụ cười với Tần Sóc lần nữa:
“Nếu vậy, cứ xem như hôm nay là ngày chúng ta tái ngộ đi. Dù sao ở đây cũng đang thiếu người, cho phép ta mặt dày tham gia, cùng đến rừng Cuồng Thú cùng các huynh nhé. Tần huynh sẽ không chê ta chứ?”
Tần Sóc nghe vậy thì mỉm cười, y cảm thấy Kim Vị Ly thực sự có chút đáng yêu:
“Kim sư đệ chịu đến đây thì đúng là không có gì tốt hơn.”
Dù người này là đệ tử Thiên Nguyên Cung, bản thân hắn có nhiều lựa chọn khác, nhưng hắn lại chọn giúp đỡ Tần Sóc vào lúc này. Bất kể mục đích thực sự là gì, Tần Sóc cũng nhận thấy đây là một điều tốt.
Đúng lúc này, nén hương trên đài vừa cháy hết, tiếng trống vang lên dồn dập, âm thanh lan tỏa khắp hội trường.
“Thưa chư vị tiên môn, đại hội chính thức ── bắt đầu.”
Tiếng kiếm phá không vang lên không ngừng, như những vì sao băng lao về phía rừng Cuồng Thú xa xa. Hội trường dần vắng bóng người. Lúc này, Tần Sóc bất chợt nhớ ra điều gì, vô thức quay đầu nhìn về phía đại điện phía sau.
Dường như Bạch Dục nhìn thấu suy nghĩ của y, nhẹ giọng nhắc:
“Tối qua Tống Vãn Trần đã được Trường Tuyệt Phong triệu hồi, hắn sẽ không xuất hiện trong đại hội Tiên Môn này đâu.”
Tần Sóc im lặng, quay lại mở túi trữ vật, lấy Huyền Quang Kiếm ra, điều khiển kiếm phi hành bay về phía rừng Cuồng Thú.
Khi Bạch Dục lấy kiếm ra chuẩn bị đuổi theo, Kim Vị Ly đi ngang qua hắn ta, bất ngờ nói một câu:
“Ta ngửi thấy rồi, trên người ngươi có mùi máu.”
Không khí lập tức đông cứng. Bạch Dục khựng lại, quay đầu nhìn Kim Vị Ly. Người nọ cũng dừng bước, ánh mắt không còn vẻ thân thiện như ban nãy.
“Ngươi đã gϊếŧ người, không chỉ một người nhỉ.”
Kim Vị Ly tiến lại gần, hạ giọng thì thầm bên tai Bạch Dục:
“Nếu là người khác thì thôi, nhưng nếu ngươi dám động vào y…”
“Ta, Kim Vị Ly, nhất định không tha cho ngươi.”
Địa thế rừng Cuồng Thú vốn hiểm trở, quanh năm bị sương mù bao phủ, cây cối mọc lên xen kẽ dày đặc. Nhìn từ xa chỉ thấy một màu u ám xanh đen kéo dài vô tận. Ngay cả khi ngự kiếm bay phía trên, cũng khó có thể nhìn thấy toàn cảnh của nó.