Tần Sóc muốn tránh đi theo bản năng, nhưng cổ tay lại bị ghì chặt hơn. Y đành phải nén sự bài xích trong lòng, buộc mình phải chịu đựng sự gần gũi không đúng mực này, cứng giọng nói:
“Ngươi biết gì thì nói đi, đừng vòng vo nữa.”
Lúc này, Hồ Tâm Cư không có ai canh giữ, Tiểu Đinh đã xin phép rời đi từ hôm qua, còn chưa biết khi nào mới trở lại. Đang canh ba, trận pháp cách âm xung quanh khiến việc cầu cứu trở nên vô ích, không thể truyền tới khu đệ tử cư trú. Trong tình thế này, Tần Sóc chỉ còn cách tạm thuận theo con hồ ly có ý đồ khó lường này.
Liên Chiêu lại mỉm cười, rõ ràng hắn ta đã nhận ra sự kháng cự của Tần Sóc, nhưng cố ý không vạch trần. Đầu ngón tay hắn ta lướt nhẹ qua cổ y, nơi làn da mật sắc ẩn hiện những dòng chú văn đỏ rực mà người thường không thể thấy. Đầu ngón tay tiếp tục trượt xuống, vạt áo bị vén lên, chạm tới đai lưng lỏng lẻo thì bị luồng sức mạnh vô hình hôm trước đánh bật ra một lần nữa. Mùi cháy xém tỏa ra khiến ánh mắt xanh biếc của hắn ta trở nên trầm lắng.
Có vẻ như cấm chế được đặt ở đây, chỉ cần vượt qua một tấc, ắt sẽ bị phản kháng.
Liên Chiêu đang suy tính thì Tần Sóc nhân cơ hội thoát khỏi khống chế. Y xoay người, bật dậy khỏi giường, thậm chí chưa kịp chỉnh lại y phục đã vội chạy ra ngoài.
Nhưng vừa đến cửa, cả hai bên cửa sổ và cánh cửa chính đồng loạt đóng sập lại với một tiếng rầm, mặc cho Tần Sóc kéo thế nào cũng không nhúc nhích. Thương thế chưa lành khiến y không thể vận dụng linh lực, hành động chẳng khác gì người phàm, giờ đây y không khác gì một con chim bị nhốt trong l*иg, không còn đường thoát.
Không khí trong phòng bỗng trở nên lạnh lẽo, sự lạnh lẽo chạy dọc sống lưng Tần Sóc. Y biết bản thân không thể trốn thoát, đành buông tay khỏi cánh cửa, quay người nhìn về phía Liên Chiêu đang ngồi trên giường với dáng vẻ nhàn nhã.
“Sao không chạy nữa đi?”
Ánh trăng chiếu rọi bóng dáng chín chiếc đuôi khổng lồ đung đưa sau lưng Liên Chiêu, như một lời cảnh báo ngầm. Nhưng trước mắt Tần Sóc, hắn ta vẫn giữ hình dáng con người hoàn hảo, thậm chí không cần nhấc tay, chỉ mỉm cười nhìn y:
“Xem ra, ngươi vẫn ngây thơ như trước nhỉ.”
Tần Sóc nhíu chặt mày, trong lòng hiểu rõ người này tuyệt đối không phải kẻ dễ đối phó. Trốn không được, chỉ còn cách đối diện thẳng:
“Rốt cuộc ngươi muốn cái gì?”
“Ta muốn gì, chẳng lẽ ngươi không biết sao?”
Liên Chiêu đứng dậy, bước từng bước tiến tới gần, giọng nói kéo dài, đầy vẻ mờ ám:
“Rõ ràng trước đây ngươi và ta… thân thiết đến vậy…”
Tiếng gió bên ngoài bất chợt nổi lên, làm những cành cây lắc lư không ngừng. Bóng chúng in trên tường phía Tần Sóc, tựa như những móng vuốt quỷ dữ đang vươn tới. Bóng của Liên Chiêu cũng theo bước chân y áp sát, bao phủ lấy y, trong khi giọng nói của hắn ta mang theo vẻ oán hận, chậm rãi nhắc lại quá khứ:
“Nhưng bây giờ, ngươi lại coi kẻ mình từng hận nhất là bạn, còn ta thì thành kẻ thù. Ngươi đã quên những lời thổ lộ ngươi nói với ta trong những cơn say ư? Tiểu sư đệ Bạch Dục, người mà hiện giờ đang tận tình chăm sóc ngươi, trong miệng ngươi khi ấy, chỉ là một con chó hèn hạ, muốn đuổi cũng đuổi không đi. Ngươi cố tình để hắn ta ở chỗ thấp kém nhất của ngoại môn, giao cho hắn ta những việc khổ cực, nặng nhọc nhất. Ngươi từng nói ngươi ghét nhất cái vẻ dịu dàng giả tạo của hắn ta, trước mặt người khác còn công khai chà đạp sự tử tế của hắn ta. Ngươi bắt hắn ta giữa mùa đông lạnh giá tay không gánh nước từ hậu sơn về, sau đó lại bắt hắn ta rửa chân cho ngươi. Ai trong môn phái cũng biết ngươi căm hận hắn ta đến nhường nào, thậm chí mong muốn hắn ta chết. Vậy mà giờ đây lại diễn trò sư huynh sư đệ tình thâm nghĩa trọng?”
“Không thể nào!” Tần Sóc càng nghe, cảm giác gai lạnh trên người càng nhiều. Đầu y đau âm ỉ, giống như bị búa đập từng nhịp. Dù đã nghe qua lời tương tự từ người khác, y vẫn tin rằng mình không đến mức ác độc đến vậy. Theo phản xạ, y cố phủ nhận:
“Người ta đều nói ta chỉ nhất thời hồ đồ mà. Tiểu sư đệ…”
“Ngươi muốn ta nói thế nào để ngươi hiểu đây, lời bọn họ hoàn toàn không đáng tin.”
Liên Chiêu thở dài, làm ra vẻ khổ tâm vì y, giọng điệu hắn ta đầy chân thành:
“Người của Vô Tình Tông không dám nói, nhưng ta dám. Giữa ngươi và Bạch Dục không thể đơn giản như những gì họ kể. Nếu phải dùng một từ để mô tả, các ngươi không thể là bạn, chỉ có thể là kẻ thù không đội trời chung.”
Tần Sóc hiện lên vẻ nghi hoặc, rõ ràng không tin lời hắn ta:
“Nếu thật sự như ngươi nói, tại sao Bạch Dục lại nhận chăm sóc ta sau khi ta mất trí nhớ?”
“Đây chính là điều ngươi nên suy nghĩ.” Liên Chiêu nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt sâu không thấy đáy: “Một kẻ từng bị ngươi đối xử tệ bạc như thế, lại có thể bỏ qua mọi oán hận để ở bên cạnh chăm sóc ngươi, trong khi trước đó, ngươi đã cướp đi cả cuộc đời của hắn ta…”