Xuyên Thư: Ta Trở Thành Bảo Bối Của Sư Tôn Phản Diện

Chương 15

Chương 15: Ngươi muốn hôn trộm vi sư sao?

Vẻ mặt Ôn Húc mơ hồ, hoàn toàn không nghĩ tới mình sẽ ngã lên người Ngọc Thanh Hàn, vì sợ đối phương tức giận, cũng bất chấp cằm hơi đau, vội vàng chống tay ở mép ghế đứng lên.

“Thực xin lỗi, sư tôn, đệ tử nhất thời tê chân......”

“Sư tôn? Tiểu sư đệ? Các ngươi đang làm gì vậy?”

Một giọng nói bất thình lình cắt ngang lời Ôn Húc, khiến động tác của cậu dừng lại.

Sau khi nghe thấy âm thanh, hai người đồng thời quay đầu nhìn lại, liền thấy Nguyên Tu Trúc vẻ mặt khϊếp sợ đứng phía sau rèm châu.

Y vốn là có chút việc tới tìm sư tôn, vừa vặn có thể nhìn tiểu sư đệ một chút.

Nhưng không nghĩ tới chính mình vừa tiến đến liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sư tôn nằm ở trên ghế nằm, tiểu sư đệ ghé vào trên người sư tôn, hai người tư thế mập mờ, khoảng cách cực gần.

Ôn Húc nhìn vẻ mặt khϊếp sợ của Nguyên Tu Trúc, cảm thấy y có thể là đã hiểu lầm, cậu nhanh chóng bò dậy, giải thích nói: "Tu Trúc sư huynh, huynh đừng hiểu lầm! Đệ chính là không cẩn thận, bị tê chân nên mới ngã sấp xuống trên người sư tôn, hai chúng ta không làm gì cả!”

“Có một từ gọi là giấu đầu hở đuôi, ngươi càng hoảng sợ giải thích, thì lại càng tỏ vẻ chột dạ.” Ngọc Thanh Hàn nằm bất động, chỉ hơi sửa sang lại quần áo bị Ôn Húc làm xộc xệch, rồi sau đó ngước mắt nhìn Nguyên Tu Trúc, lạnh lùng nói:" Chuyện gì?”

Nguyên Tu Trúc cũng cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, lập tức tỉnh táo lại, cung kính nói: "Sư tôn, lúc trước bởi vì chuyện của A Húc ngài phân phó tả hữu hộ pháp đi dạy dỗ Huyền Sương môn, khiến cho môn chủ Dạ Huyền Sương của bọn họ vô cùng bất mãn, sau đó Dạ Huyền Sương gửi tới một phong thư khiêu chiến, muốn hẹn sư tôn đến Ngũ Chỉ Phong để thách đấu.”

Nói xong Nguyên Tu Trúc liền từ trong ngực lấy ra một phong thư, đưa cho Ngọc Thanh Hàn.

"Ngũ Chỉ Phong?” Ôn Húc nghe đến cái tên này, cảm thấy giống nơi Tề Tôn Đại Thánh bị giam cầm trong 《Tây Du Ký》, nhưng giờ ngẫm lại, hình như nơi đó là Ngũ Chỉ Sơn.

Cậu phản ứng lớn như vậy, làm cho Ngọc Thanh Hàn cảm thấy rất kỳ quái.

“A Húc từng đến Ngũ Chỉ Phong?”

Ôn Húc lập tức lắc đầu cười nói: “Không có, không có! Đệ tử đương nhiên chưa từng đến Ngũ Chỉ Phong, chỉ là cảm thấy cái tên này rất đặc biệt, hẳn là một nơi tốt!"

Ngọc Thanh lạnh lùng nói: "Nơi đó trụi lủi ngay cả rễ cỏ cũng không có, thì tính là chỗ tốt gì.”

“Sư tôn, vậy khiêu chiến này....” Trong tay Nguyên Tu Trúc còn cầm phong thư kia.

Ngọc Thanh Hàn không thèm liếc mắt nhìn bức thư, vẻ mặt khinh thường nói: "Không cần để ý đến hắn, Dạ Huyền Sương tựa như con chó chỉ biết sủa loạn khắp nơi, hắn đem thư đưa tới thế nào, ngươi đưa thư về cho hắn như thế."

“Vâng sư tôn, đệ tử hiểu rồi.”

Nguyên Tu Trúc gật đầu, muốn nói lại thôi nhìn thoáng qua Ôn Húc.

Ngọc Thanh lạnh lùng nhìn Nguyên Tư Trúc, thái độ khác hoàn toàn với lúc đối xử với Ôn Húc: "Còn có việc?"

“.....Không có.”

Mấy đệ tử của Ngọc Thanh Hàn mặc dù là bên ngoài uy phong bao nhiêu, nhưng ở trước mặt sư tôn, họ vẫn là thủy chung không dám nhiều lời.

Nguyên Tu Trúc nghĩ buổi tối y lại đến hỏi tiểu sư đệ, nên chuẩn bị xoay người muốn rời đi.

“Sư huynh chờ đệ một chút! Đệ đi cùng huynh!” Ôn Húc nhanh chóng đem hộp thức ăn cất kỹ, vừa rồi cậu thấy Ngọc Thanh Hàn cũng không phải thích ăn cái này, thay vì để ở chỗ này lãng phí, còn không bằng mang về tự mình ăn.

“A Húc, ngươi đi đâu vậy?” Ngọc Thanh Hàn gọi Ôn Húc lại hỏi.

"Hả?” Ôn Húc sửng sốt nói: "Không phải sư tôn nói hôm nay dừng ở đây, bảo đệ tử ngày mai lại đến sao? Vừa lúc sư huynh ở đây, ta cùng huynh ấy rời đi.”

Vị trí của Phi Vũ điện là chỗ cao nhất trong Vô Cực Tông, tuy rằng chỗ ở của Ôn Húc cách nơi này không phải rất xa, nhưng đối với tu vi thấp đến gần như là 0 của cậu mà nói, thì cậu chỉ có thể từng chút từng chút leo lên, đợi đến lúc đến Phi Vũ điện, nói cậu đã leo một sườn núi nhỏ cũng không sai biệt lắm.

Mà thân thể của nguyên chủ cũng rất nhu nhược, buổi sáng tới đây cậu thiếu chút nữa là đã kiệt sức không chịu nổi.

Hiện tại Nguyên Tu Trúc ở chỗ này, cũng không bằng cậu "đi nhờ xe", lấy năng lực của y, mang theo cậu bay đến Minh Nguyệt tiểu trúc khẳng định là không thành vấn đề.

Ngọc Thanh Hàn cũng không biết là đang suy nghĩ gì, lông mày hắn hơi nhíu lại, ánh mắt nặng nề lại lộ ra một tia lạnh lùng.

Một lát sau, Ngọc Thanh Hàn mới khẽ mở môi mỏng, thanh âm vẫn lạnh như trước, nhưng sự khó chịu trong lòng hắn đã tiêu tán.

“Vi sư hiện tại thay đổi chủ ý, chuyện lúc trước còn chưa kết thúc, ngươi lưu lại tiếp tục.”

Chuyện lúc trước? Chuyện gì xảy ra trước đó? Tiếp tục cái gì?

Nguyên Tu Trúc lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng y lại không thể không lập tức rời đi, vì sư tôn sẽ tức giận nếu y không rời đi.

Phi Vũ điện to như vậy chỉ còn lại Ôn Húc và Ngọc Thanh Hàn.

“Tiếp tục đi.”

“Tiếp tục cái gì?” Ôn Húc bối rối hỏi.

Ngọc Thanh Hàn chỉ chỉ chân mình: "Tiếp tục bóp chân.”

"Ừm…” Ôn Húc há miệng, cẩn thận nói: "Sư tôn không sợ đệ tử lại đυ.ng phải nơi không nên đυ.ng sao?"

Ánh mắt Ngọc Thanh Hàn trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.

Ôn Húc lập tức quỳ xuống, hai tay đặt ở trên đùi Ngọc Thanh Hàn, bắt đầu bóp bóp, mỉm cười cam đoan nói: "Đệ tử lần này tuyệt đối đối sẽ cẩn thận hơn! Ta xin lấy danh nghĩa của *Mao gia gia ra thề!”

*: người đàn ông đc in trên tờ tiền TQ

Trong mắt Ngọc Thanh Hàn lộ ra một tia nghi hoặc, trầm mặc một lát, rồi hỏi: "Mao gia gia... là ai?"

Trong tông môn có họ Mao sao?

"Ừm... " Ôn Húc lập tức nghẹn họng, ấp úng nói: “Mao gia gia chính là...... Mao gia gia.”

Ngọc Thanh Hàn: “???”

Giống như là giải thích, lại giống như không giải thích.



Cả buổi sáng của Ôn Húc đã trôi qua trong việc bóp chân.

Cậu cảm thấy Ngọc Thanh Hàn thật không phải là người, nói bóp chân liền để cho cậu bóp, cũng không bảo ngừng, bóp đến nỗi đầu ngón tay của cậu đều sắp gãy, còn có chân, quỳ đến đau đầu gối, phỏng chừng đầu gối của cậu đỏ luôn rồi.

Ôn Húc bĩu cái miệng nhỏ nhắn, bóp bóp ngón tay, bóp xong lại xoa đầu gối, đôi mắt xinh đẹp ngập nước nhìn về phía Ngọc Thanh Hàn đang nhắm hai mắt lại.

Đây rốt cuộc là ngủ hay không ngủ?

Ôn Húc cũng rất muốn lười biếng ngủ một chút, tối hôm qua bởi vì gặp ác mộng mà cậu không thể ngủ ngon.

Ngọc Thanh Hàn dù nhắm mắt lại, nhưng giác quan của hắn vẫn còn, nên có thể cảm nhận được tầm mắt của tiểu đồ đệ đang rơi thẳng vào người mình.

Tiểu tử kia nhất định cho rằng hắn ngủ rồi, nên mới có thể quang minh chính đại nhìn lén hắn như vậy.

Ngọc Thanh Hàn thậm chí còn có thể cảm nhận được tiểu đồ đệ đang chậm rãi tới gần, hơi thở ấm áp của cậu gần như là phủ vào mặt hắn.

Ngọc Thanh Hàn bỗng nhiên nổi lên ý xấu, không có bất kỳ dấu hiệu nào mở mắt ra.

“Ngươi đây là muốn làm gì? Muốn hôn trộm vi sư sao?”

Ôn Húc bị dọa nhảy dựng, trực tiếp đặt mông ngồi dưới đất, nghe Ngọc Thanh Hàn nói xong lập tức lắc đầu như trống.

“Không, không có! Đệ tử làm sao dám có ý nghĩ to gan như vậy!”

Không thể không nói, con rắn Ngọc Thanh Hàn này giống như có hơi quá tự tín, lúc trước thì nói cậu bày tỏ thâm tình với hắn, giờ lại nói cậu hôn trộm hắn.

Làm ơn! Cậu chính là thẳng nam!

Thẳng nam còn thẳng hơn thép! Làm sao có thể hôn trộm một nam nhân?

Cho dù là nam nhân này trông rất đẹp trai!

Bất quá Ngọc Thanh Hàn cũng không tính là nam nhân bình thường, nam nhân bình thường không tự tin như vậy.

Nhưng tướng mạo của Ngọc Thanh Hàn một chút cũng không bình thường, nếu vậy xem như là cậu trèo cao rồi.

“Ngươi vẫn luôn nhìn lén vi sư, thấy vi sư nhắm mắt lại tưởng đã ngủ, vì thế liền nhân cơ hội này muốn hôn trộm vi sư!"

Ánh mắt Ngọc Thanh Hàn lạnh thấu xương, giọng nói chắc chắn như thật.