Chương 16: Tiểu đồ đệ nhất định là cố ý nhào vào lòng hắn
Ôn Húc nghe xong thiếu chút nữa đã tin.
Bị ánh mắt lạnh thấu xương của Ngọc Thanh Hàn nhìn chằm chằm, Ôn Húc cảm thấy hai chân như nhũn ra, vội vàng giải thích nói: "Sư tôn hiểu lầm rồi, đệ tử tuyệt đối không có ý đó, đệ tử thích nữ nhân, không có thích nam nhân, làm sao lại muốn hôn trộm sư tôn chứ?"
Ôn Húc vừa giải thích vừa cảm thấy mình thật là xui xẻo, Ngọc Thanh Hàn cùng Nguyên Tu Trúc thật không hổ là hai thầy trò, đều thích hiểu lầm như vậy.
Tư tưởng của người hiện đại cũng không sinh động bằng bọn họ, họ suy nghĩ quá lệch lạc mà!
Ánh mắt Ngọc Thanh Hàn thâm thúy, không chớp mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Ôn Húc, giọng mạnh mẽ, trầm thấp nói: "Ngươi vừa rồi tới rất gần, gần đến múc thiếu chút nữa là có thể hôn lên mặt vi sư.”
Đôi mắt hạnh của Ôn Húc trợn tròn, miệng hơi hé ra nói: "Đệ tử chỉ muốn xác định xem sư tôn có ngủ hay không mà thôi.”
Ngọc Thanh Hàn nhướng mày: "Sau đó ngươi liền chuẩn hôm trộm vi sư?”
Ôn Húc ủy khuất: "... Ta không có!”
Ôn Húc cảm thấy mình thật là oan uổng muốn chết: "Đệ tử chỉ là buồn ngủ, muốn ngủ trưa một chút, nhưng sư tôn lại không bảo đệ tử ngừng bóp chân, cho nên đệ tử muốn nhìn xem sư tôn có ngủ hay không, để có thể trộm lười biếng một lát.”
"Đây là nguyên nhân sao? "Ngọc Thanh Hàn cảm thấy lý do này có chút gượng ép, vẻ mặt không tin nói.
“Đệ tử không phải sợ sư tôn tức giận sao, cho nên bây giờ đệ tử có thể đi ngủ một lát không?"
Ôn Húc chớp chớp mắt giả bộ đáng yêu, cậu thậm chí còn cố ý bĩu môi, ánh mắt mong đợi nhìn về phía Ngọc Thanh Hàn.
Ngọc Thanh Hàn đưa tay xoa xoa cằm, ánh mắt sâu thẳm lộ ra một chút suy tư.
Tiểu đồ đệ đây là đang cố ý tỏ vẻ đáng yêu với hắn sao? Cái miệng nhỏ nhắn chu chu lên còn rất đáng yêu.
Chỉ là không nghĩ tới môi của tiểu tử kia nhìn qua trông thật mềm mại, nhưng kỳ thực lại rất bướng bỉnh, thế nhưng chết cũng không chịu thừa nhận thích hắn.
Bất quá không sao, vừa vặn hắn cũng cảm thấy rất nhàm chán, bây giờ tính cách tiểu đồ đệ cũng rất thích hợp để giải tỏa.
Ngọc Thanh Hàn đứng dậy sửa sang lại quần áo, cúi đầu nhìn xuống Ôn Húc còn đang ngồi trên mặt đất: "Bóp chân cũng không phải chuyện gì to tát, mệt thì dừng lại, vốn vi sư còn cảm thấy lúc trước ngươi gặp phải chuyện nên trở nên hoạt bát một chút, nhưng sao đầu óc vẫn cứng nhắc như vậy.”
“... " Ôn Húc vô cớ bị giáo huấn, nhìn Ngọc Thanh Hàn với vẻ mặt vô tôi nói: "Đây không phải cứng nhắc...... Là đệ tử kính trọng sư tôn, nên mới nghiêm khắc phục tùng mệnh lệnh của sư tôn.”
“Ngươi nói cứ như vi sư rất nghiêm khắc vây, ngươi muốn ngủ thì ngủ, vi sư cũng sẽ không ăn ngươi." Ngọc Thanh Hàn nói xong vươn tay phải về phía Ôn Húc, lòng bàn tay hướng lên nói: “Đưa tay cho vi sư.”
“Đúng là không ăn, chỉ là thiếu chút nữa bị ăn mà thôi.” Ôn Húc nhớ tới cái miệng to như chậu máu của Ngọc Thanh Hàn, vẫn còn sợ hãi nhỏ giọng lầm bầm một câu.
Cậu nhìn bàn tay thon dài tinh tế trước mặt, do dự một chút, vươn tay của mình ra, đặt trên lòng bàn tay Ngọc Thanh Hàn.
Bàn tay rộng lớn của Ngọc Thanh Hàn bao phủ lấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Ôn Húc, sau đó hơi dùng sức kéo người từ trên mặt đất lên.
Vừa đứng lên, thân thể Ôn Húc liền mất thăng bằng, khiến cậu trực tiếp ngã vào trong ngực Ngọc Thanh Hàn, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại va chạm vào l*иg ngực cứng rắn, phát ra một tiếng nghẹn ngào "A!"
Khi Ôn Húc nhào tới, Ngọc Thanh Hàn liền theo bản năng vươn tay còn lại ra ôm lấy vòng eo mảnh khảnh kia, thân thể hai người nhất thời không có khe hở dán sát vào nhau.
Bỗng nhiên một cơn gió thổi vào, hoa rơi đầy trên mặt đất, mấy sợi tóc đen tung bay quấn lấy nhau.
Cảnh tượng này giống như trong phim thần tượng vậy, khi nam chính kéo nữ chính đang ngồi trên mặt đất lên, nữ chính không cẩn thận ngã vào trong lòng nam chính, hình ảnh này trông thật lãng mạn và mập mờ.
Ôn Húc hoài nghi mình có phải hay không đã cầm nhầm kịch bản của nữ chính, chủ yếu là mọi chuyện xảy ra với cậu hôm nay quả thực là quá giống!
Cách một lớp vải mỏng manh, cậu có thể cảm nhận rõ ràng cơ ngực to lớn, cùng với tiếng tim đập thình thịch, khoang mũi cậu tràn ngập mùi hương thơm ngát lạnh lẽo đặc biệt dễ ngửi, làm cho người ta nhịn không được đắm chìm trong đó.
Ngọc Thanh Hàn nắm lấy bàn tay nhỏ của Ôn Húc, cụp mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm kia, chỉ cảm thấy thân thể của tiểu đồ đệ thật ấm áp, dán cùng một chỗ rất là thoải mái, eo vừa nhỏ lại còn rất mềm mại.
Nhưng Ôn Húc lại cảm thấy rất tệ, sau khi thoát khỏi mùi hương lạnh lẽo cậu phục hồi tinh thần, trong lòng chỉ cảm thấy khó chịu, vì ba nguyên nhân.
Thứ nhất, l*иg ngực của Ngọc Thanh Hàn quá cứng, đυ.ng mặt cậu phát đau.
Thứ hai, nhiệt độ cơ thể của Ngọc Thanh Hàn rất thấp, khiến cậu có chút lạnh lẽo.
Thứ ba, vóc dáng của Ngọc Thanh Hàn quá cao, cậu rất thương tâm.
Lúc trước Ôn Húc cũng không chú ý, hiện tại hai người đứng cùng một chỗ, cậu mới phát hiện mình chỉ cao đến ngực Ngọc Thanh Hàn, sự chênh lệch chiều cao này thật sự là khiến cho người ta thương tâm!
Nguyên chủ hình như tuổi vẫn còn nhỏ, không biết uống thêm mấy chén sữa nguyên chất còn có cơ hội cao lên hay không.
Cậu hy vọng là vậy!
Nhưng trước tiên hình như phải tìm được một con bò sữa trước, sau đó phải đi vắt sữa, nhưng sữa tươi chưa qua chế biến phỏng chừng là có vị khá tanh.
Ôn Húc nghĩ đi nghĩ lại cũng có chút ghét bỏ, đột nhiên cảm thấy không cao cũng không sao cả, thân thể hiện tại của cậu đặc thù như vậy, phỏng chừng cũng không cưới được vợ, vẫn là đừng phí thời gian rảnh rỗi vào mấy việc như vậy.
Nhân sinh ngắn ngủi, cậu vẫn là thành thật
thật nghĩ biện pháp lấy lòng Ngọc Thanh Hàn mới là đúng đắn!
Ngọc Thanh Hàn thấy Ôn Húc không nhúc nhích, mặt còn dán vào ngực hắn, cúi đầu không nói lời nào, không khỏi thầm nghĩ trong lòng: Xem ra tiểu đồ đệ là cố ý ngã vào trong lòng hắn.
Vì để có thể cùng hắn tiếp xúc thân thể, tiểu đồ đệ cũng thật là nhọc lòng.
Ngọc Thanh Hàn nhếch khóe môi, trong đôi mắt đen lạnh như băng của hắn toát ra một tia thích thú, bỗng nhiên nổi lên ý trêu chọc.
Hắn cúi đầu, môi mỏng gần như muốn dán lên vành tai trắng nõn mềm mại khéo léo kia, nhẹ nhàng nói một câu: "A Húc, sư tôn ôm ngươi có thoải mái không?"
Giọng Ngọc Thanh Hàn trầm thấp ôn nhu nói những lời này, thanh âm còn rất từ tính, khiến cho Ôn Húc cảm thấy lỗ tai mình tê dại, giống như là có dòng điện xẹt qua thân thể cậu, mang theo chút mềm mại.
Ôn Húc lúc này mới phản ứng lại mình vẫn còn bị Ngọc Thanh Hàn ôm vào trong ngực, cậu vậy mà duy trì tư thế này phát ngốc lâu như vậy!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Húc đỏ bừng lên, một tay cậu che lỗ tai, mu bàn tay lơ đãng lướt qua đôi môi mỏng lạnh của Ngọc Thanh Hàn, tay còn lại đặt ở ngực hắn dùng sức đẩy một cái, từ trong l*иg ngực rộng rộng lớn giãy ra.
“Sư tôn ôm không thoải mái...... Không đúng, sư tôn ôm rất thoải mái......”
Ôn Húc thấy trả lời thế nào cũng không đúng, liền trực tiếp dứt khoát tránh đi vấn đề này, ánh mắt khẽ lóe lên nói: "Cái gì có thoải mái hay không? Đệ tử chỉ là không cẩn thận ngã vào trong lòng sư tôn mà thôi, đa tạ sư tôn kịp thời đỡ lấy đệ tử! Bằng không đệ tử khẳng định lại ngã một lần nữa.”
Ánh mắt lạnh lùng của Ngọc Thanh Hàn thâm ý nói: "A Húc, hình như ngươi rất căng thẳng? Lúc trước ngươi không như vậy.”
“Đệ tử có cái gì mà căng thẳng, sư tôn người...... suy nghĩ nhiều rồi! Đệ tử buồn ngủ quá, đệ tử qua bên kia ngủ một lát!
Ôn Húc hoang mang rối loạn chạy đến chiếc bàn cách cửa sổ xa một chút, đem quyển sách duy nhất trên mặt bàn khép lại chuyển qua một bên, sau đó đè cánh tay nằm sấp trên đó ngủ.
Cậu cũng không biết mình tại sao lại căng thẳng, không phải Ngọc Thanh Hàn chỉ là dán vào lỗ tai cậu nói một câu thôi sao, cậu vì sao lại phản ứng lớn như vậy sao?
Thật sự là quá không có tiền đồ!