Chương 13: Tiểu đồ đệ nhất định là đang dụ dỗ hắn
Ánh mắt Ngọc Thanh Hàn đầy ấn ý nhìn về phía tiểu đồ đệ, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng nói: "Tâm ý của ngươi...... vi sư đã hiểu.”
“Sư tôn hiểu là tốt rồi!” Ôn Húc cong mắt, lộ ra nụ cười sáng lạn, cánh tay lại duỗi thêm một chút, nhẹ giọng hỏi: “Sư tôn không nếm thử sao? Ăn ngon lắm, đây là vị vải, ngọt mà không ngấy! Hơn nữa cánh tay đệ tử cũng sắp mỏi rồi.”
Cánh tay Ôn Húc thật sự sắp mỏi nhừ, nhưng lại không tiện thu hồi, nên cậu cũng chỉ có thể nói như vậy.
Tuy nhiên, câu cuối cùng này rơi vào trong tai Ngọc Thanh Hàn, lại biến thành làm nũng, giống như là có con mèo nhỏ đang dùng đuôi nhỏ cọ cọ bàn tay hắn, mềm mại, lại ngứa ngáy.
Nhìn ánh mắt lấp lánh của tiểu đồ đệ, Ngọc Thanh Hàn nghiêng người về phía trước, trực tiếp há miệng cắn một miếng, nhai nhai hai cái rồi chậm rãi gật đầu, nói: "Mùi vị quả thật không tệ, ngọt, nhưng không ngấy.”
Cũng giống như người đưa điểm tâm này, thoạt nhìn trông rất ngọt ngào, làm nũng cũng không làm cho người ta cảm thấy khó chịu.
Nghe Ngọc Thanh Hàn nói vậy, Ôn Húc trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cũng may Ngọc Thanh Hàn không ghét, cậu nhìn qua thấy hắn không giống người thích ăn đồ ngọt.
"Sư tôn thích là tốt rồi, ta còn tưởng rằng sư tôn sẽ không thích ăn đồ ngọt đâu, vậy sau này Tu Trúc sư huynh mang đồ ăn ngon đến cho ta, ta sẽ mang tới cho sư tôn nếm thử!"
Ngọc Thanh Hàn nhíu mày, đột nhiên có chút đau lòng tam đồ đệ nói: "Lão tam nếu biết ngươi đem đồ ăn hắn cố ý mua mang cho người khác, sợ là sẽ thương tâm.”
Hắn quả thật là không thích ăn đồ ngọt, hay chính xác mà nói là bất luận cái gì cũng đều ăn rất ít, dù sao với tu vi của hắn không ăn không uống cũng sẽ không chết đói.
Chỉ là hắn không đành lòng cự tuyệt tiểu tử kia mà thôi.
Ôn Húc lắc đầu, kiên quyết nói: “Tu Trúc sư huynh tốt như vậy, chắc chắn sẽ không để ý chuyện nhỏ nhặt này, hơn nữa sư tôn cũng không phải người khác, một ngày làm thầy cả đời làm cha, chúng ta đều là người một nhà, mà giữa người một nhà không cần chú ý nhiều như vậy!"
Người một nhà sao......
Ngọc Thanh Hàn bị lời này gợi lên hồi ức, đó là khoảng thời gian hạnh phúc vui vẻ nhất trong cuộc đời hắn, chỉ tiếc là quá ngắn ngủi, giờ chỉ còn lại bóng dáng cô đơn mình hắn.
Dù đã sáng lập ra Vô Cực Tông, thu nhận nhiều đệ tử, và được rất nhiều người ủng hộ, nhưng hắn vẫn cảm thấy cô đơn quạnh quê như cũ.
Trong Vô Cực Tông các đệ tử đối với hắn vừa kính trọng vừa sợ hãi, cũng không dám có bất kỳ hành vi nào vượt quá giới hạn của hắn.
Ngay cả tiểu đồ đệ trước mắt cũng không dám nói nhiều với hắn, nhưng hiện tại......
Ôn Húc thấy Ngọc Thanh Hàn không có ý định ăn nửa miếng còn lại, liền không chút nghĩ ngợi tự mình ăn hết, lúc cậu ăn điểm tâm vào miệng đầu lưỡi đỏ mọng không cẩn thận vô tình quấn lấy ngón tay trắng nõn.
Ngọc Thanh Hàn thấy vậy, ánh mắt tối sầm lại.
"Một đêm xuân phong” của Huyền Sương môn nghiên cứu ra lại có tác dụng phụ lớn như vậy, có thể đem một người hướng nội ngại ngùng biến thành như vậy.
Khiến tiểu bạch thỏ cũng sắp biến thành tiểu hồ ly, lời nói và cử chỉ đều trở nên cực kỳ hấp dẫn.
Ôn Húc nuốt điểm tâm trong miệng xuống, lại liếʍ liếʍ đầu ngón tay dính đường, cậu vừa ngước mắt lên thì nhìn thấy đôi mắt u ám thâm trầm của Ngọc Thanh Hàn.
Ôn Húc chớp chớp mắt, nghiêng đầu gọi: "Sư tôn?”
Ánh mắt Ngọc Thanh Hàn nhìn chằm chằm vào đôi môi dính đường của Ôn Húc, sau đó tầm mắt hắn lại di chuyển đến ngón tay mượt mà bị liếʍ ướt kia.
Ôn Húc sửng sốt một chút, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lập tức nói: “Thực xin lỗi, sư tôn! Đệ tử tưởng rằng người không muốn ăn nữa, nên mới tự tiện ăn nửa khối điểm tâm kia, nơi này vẫn còn vài khối, tất cả đều là của sư tôn nha!"
Đôi mắt hẹp dài của Ngọc Thanh Hàn hơi híp lại, thanh âm lạnh lùng nói: "Đồ ăn vi sư cắn qua rồi mà ngươi không chút nghĩ ngợi liền ăn, chẳng lẽ đồ ăn người khác cắn qua ngươi cũng làm như vậy à?"
"Ừm…” Đầu óc Ôn Húc nhất thời cứng đờ, trong đầu đột nhiên vang lên thanh âm độ hảo cảm -5, khiến cậu ngay lập tức phục hồi tinh thần.
Cũng không quản ba bảy hai mươi mốt, vội vàng chọn lời tốt nói: "Đương nhiên không phải! Đồ ăn người khác cắn qua đều dính nước miếng, đệ tử làm sao có thể lại ăn! Nhưng sư tôn không phải người khác a, sư tôn là người mà đệ tử sùng bái, nhất kính trọng nhất!"
Ngọc Thanh Hàn: "Cho nên ngươi nguyện ý ăn nước miếng của vi sư?”
Ôn Húc: “…”
Tại sao lời này nghe có vẻ hơi kỳ lạ? Ăn miếng nước còn có nghĩa khác a, cái này nếu bị ai đó nghe thấy, còn tưởng rằng bọn họ đang làm chuyện gì không thể miêu tả được!
“...Đệ tử không có ý này chỉ là... chỉ là nhất thời nhanh mồm nhanh miệng mà thôi!" Ôn Húc cảm thấy mình giải thích không rõ ràng lắm, cậu nhất định phải nhanh chóng nói sang chuyện khác, liền hướng về phía Ngọc Thanh Hàn nhu thuận cười nói: "Sư tôn, chúng ta không nói cái này nữa, để đệ tử bóp vai đấm chân cho người nha?"
Ngọc Thanh Hàn nhìn chằm chằm Ôn Húc một lát, rồi gật gật đầu.
Ôn Húc đứng lên đi tới phía sau Ngọc Thanh Hàn, hai tay đan vào nhau bẻ bẻ ngón tay, rồi sau đó bắt đầu bóp vai cho Ngọc Thanh Hàn.
Chỉ là lực bóp của cậu quá yếu, tay bóp bả vai một chút lực cũng không có, vì thế liền xảy ra cuộc đối thoại như sau.
“A Húc, bóp mạnh hơn chút, chút lực này của ngươi đối với vi sư mà nói giống như gãi ngứa vậy.”
“A Húc, lực quá nhẹ, bóp mạnh một chút.”
“A Húc, bóp mạnh hơn......”
Như thế vài lần, Ôn Húc quyết định bỏ cuộc, cậu cười miễn cưỡng nói: "Sư tôn, nếu không đệ tử vẫn là bóp chân cho người đi? Cái này chắc là không cần dùng quá nhiều sức đi!”
Ngọc Thanh Hàn không nói gì, trực tiếp đứng lên, đi đến một cái ghế nằm dài, sau đó duỗi thẳng hai chân nằm lên trên.
“Bóp đi.”
Lời nói này, giọng điệu này, không khỏi khiến Ôn Húc nhớ tới cảnh tượng trong mộng, làm cậu nhất thời rùng mình một cái.
Đáng sợ, thật đáng sợ, cũng may ở nơi này cậu không có cơ hội gặp mặt nữ thần.
Ôn Húc trực tiếp quỳ xuống bên chân Ngọc Thanh Hàn, rồi bắt đầu bóp chân cho hắn.
Ngọc Thanh Hàn vóc dáng cao, nên chân tự nhiên cũng dài, thẳng tắp hoàn mỹ, cơ bắp cũng phát triển tốt, không giống chân cậu bóp đều là thịt.
Lần này Ôn Húc khống chế lực bóp vô cùng tốt, Ngọc Thanh Hàn cũng không ngại nữa, hắn nhắm hai mắt lại, hai tay đặt trên bụng, ống tay áo tơ tằm màu trắng mềm mại rơi xuống đất.
Lông mày hắn giãn ra, sắc mặt bình thản, thoạt nhìn rất là hưởng thụ.
Thấy vậy Ôn Húc bóp chân càng ra sức hơn, tuy rằng tay cậu mỏi chết đi được, đầu gối quỳ cũng đau, nhưng sau khi nghe được âm thanh nhắc nhở trong đầu rằng độ hảo cảm đã tăng trở về, Ôn Húc lập tức cảm thấy hết thảy cực khổ của cậu đều đáng giá.
Cậu bóp, cậu bóp, cậu bóp!!!
Ánh nắng mặt trời ấm áp từ cửa sổ chiếu vào, trải vàng trên mặt đất, gió nhẹ mang theo vài cánh hoa đào, nhẹ nhàng rơi xuống trên khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc của Ngọc Thanh Hàn.
Ôn Húc nhất thời nhìn đến ngây người, con ngươi đen nhánh trong suốt sạch sẽ của cậu tràn đầy kinh diễm, động tác trên tay cũng không tự chủ mà chậm lại, lực bóp cũng nhẹ đi.
Đúng lúc này, Ngọc Thanh Hàn đột nhiên mở mắt, giơ cánh tay lên, rồi dùng ngón tay thon dài vân vê cánh hoa trên mặt, sau đó nhìn thẳng về phía Ôn Húc bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Vi sư đẹp lắm sao? Khiến cho ngươi nhìn đến xuất thần như vậy, ngay cả bóp chân cũng quên.”
Edit: mọi người nếu yêu thích truyện thì đánh giá và đề cử truyện cho mình nha, để mik có động lực edit hơn nha🥰🥰🥰