Chương 9: Ôn Húc Muốn muốn đem vảy của Sư Tôn cất vào trong ngực
"Đinh, độ hảo cảm +5!"
"Đinh, độ hảo cảm +5!"
" Đinh, đột hảo cảm +10! "
"Đinh..."
Trong đầu Ôn Húc không ngừng vang lên âm thanh nhắc nhở tăng độ hảo cảm, nhưng vẻ mặt Ngọc Thanh Hàn vẫn như cũ lạnh lùng thờ ơ, nếu người ta không biết còn tưởng hắn đang tức giận.
Nam nhân này thật biết giả vờ! Nếu không có hệ thống thì cậu cũng đã bị lừa rồi.
Ôn Húc suy nghĩ một lát, trong lòng liền nảy ra chủ ý.
Cậu nhìn Ngọc Thanh Hàn, cố ý chớp chớp mắt hai lần, vẻ mặt đặc biệt ngoan ngoãn, giọng điệu thì đáng yêu hỏi: “Sư phụ sao vậy? Yêu cầu của đệ tử có phải là quá đường đột không? Nếu thật sự như vậy, thì đệ tử xin lỗi, không chạm vào vảy cũng không sao, đệ tử ở trong lòng ngẫm lại là được.”
Dứt lời, khuôn mặt Ôn Húc lộ ra vẻ tiếc nuối và mất mát.
Ngọc Thanh Hàn: "..."
Thái độ xin lỗi của tiểu đồ đệ quá chân thành, khiến hắn ngược lại có chút không biết ứng phó thế nào.
Nên nói tiểu đồ đệ này của hắn là tâm lớn hay là ngốc nghếch đây? Sư phụ của mình biến thành rắn mà có thể nói muốn sờ vảy rắn với ánh mắt mong đợi như vậy.
Ngu Thanh Hàn nhướng mày hỏi: "Ngươi thật sự không sợ sao? Nhất định muốn chạm vào vảy rắn?"
Ôn Húc do dự một chút, nghĩ đến con rắn khổng lồ mình đã thấy, trong lòng liền cảm thấy sợ hãi, nhưng vì độ hảo cảm, cậu chỉ có thể gật đầu nói: “Chỉ cần có liên quan đến sư tôn, đệ tử không sợ! "
Ngọc Thanh Hàn không nghĩ tới tiểu đồ đệ lại thích nguyên hình của hắn như vậy, tâm tình của hắn trong nháy mắt liền tốt lên nói: "Nếu đã như vậy, vi sư liền thỏa mãn yêu cầu của ngươi.”
Lời nói vừa dứt, hắn liền hiện ra nguyên hình, đại bạch xà trắng tinh không tỳ vết ngay lập tức xuất hiện trước mắt Ôn Húc.
Chỉ là không gian trong phòng này quá hẹp, không rộng rãi như Phi Vũ Điện, nên Ngọc Thanh Hàn đã thu nhỏ thân rắn lại mấy lần, nhưng Ôn Húc ở trước mặt bạch xà vẫn trông rất nhỏ nhắn xinh xắn.
Ánh mặt trời sau giờ ngọ xuyên qua ô cửa chiếu lên những vảy rắn trắng, khiến cho vảy rắn trông mềm mại mà sáng bóng mê người.
Đôi mắt đỏ thẫm kia giống như hai quả lựu đỏ, miệng rắn hơi mở ra, phun ra lưỡi rắn màu đỏ tươi, sau đó thanh âm lạnh nhạt trong trẻo vang lên trong phòng: "Được rồi, vi sư đã chuẩn bị xong, đồ nhi ngươi tận tình sờ đi.”
Ôn Húc : “…”
Sư tôn, ngài rốt cuộc có biết mình đang nói cái gì hay không!
Lời này nếu là bị người ngoài nghe được, không biết còn tưởng rằng hai thầy trò bọn họ làm cái gì không thể miêu tả ở trong phòng đâu.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú lạnh như băng của Bạch Xà, Ôn Húc kiên trì vươn tay phải ra, bàn tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại chậm rãi đặt ở trên đầu rắn màu trắng, vảy trong lòng bàn tay lạnh như băng mà cứng rắn, nhưng rất bóng loáng.
Ôn Húc nhẹ nhàng sờ sờ hai cái, cảm thấy xúc cảm cũng không tệ lắm.
Chủ yếu vẫn là bạch xà này nhìn rất đẹp, ngoại trừ ngay lúc đầu bởi vì đột nhiên nhìn thấy con rắn kích thước quá lớn mà cảm thấy sợ hãi, hiện tại nhìn lâu lâu cảm thấy con rắn này trông có vẻ cũng không dọa người cho lắm.
“Sư tôn, vảy của người thật đẹp." Ôn Húc chân thành khen ngợi.
Ngọc Thanh Hàn được khen khẽ ngẩng đầu lên, tựa hồ có chút đắc ý, không nghĩ tới tiểu đồ đệ lại thích nguyên thân của hắn như vậy.
Không tệ, thật không tệ.
“Sư tôn trước kia người có từng rơi vảy xuống hay không? Có thể tặng cho đệ tử một mảnh không?”
Ngọc Thanh Hàn nghe thấy lời này, mắt rắn nhất thời híp lại, có chút kỳ quái hỏi: "Ngươi muốn vảy của vi sư làm gì?"
“Sưu tầm nha, còn có thể cất vào trong ngực.” Ôn Húc không nghĩ nhiều, trực tiếp đem lời trong lòng nói ra.
Bởi vì cậu cảm thấy những cái vảy này thật sự rất xinh đẹp, đặc biệt là dưới ánh sáng càng thêm mê người, hơn nữa sờ vào lành lạnh, vào mùa hè nếu cất trong ngực khẳng định sẽ rất thoải mái.
Sau khi nghe được những lời này biểu tình của Ngọc Thanh Hàn lại càng thêm quái dị, tiểu đồ đệ thế nhưng lại muốn đem vảy của hắn cất vào trong ngực!
Hắn vẫn cho rằng tiểu đồ đệ thích mình chỉ là đơn thuần sùng bái, hiện tại xem ra không chỉ như thế.
Ôn Húc không nhìn ra được biểu tình gì từ khuôn mặt bạch xà, chỉ cảm thấy ánh mắt Ngọc Thanh Hàn nhìn mình có chút kỳ quái.
Ôn Húc nghiêng đầu, khó hiểu nói: "Sư tôn có chuyện gì vậy? Hay là sư tôn không muốn đem vảy đưa cho đệ tử? Xà Xà không phải là thường xuyên lột da sao, vảy hẳn là không trân quý nha.”
Xà Xà? Ngọc Thanh Hàn giật giật khóe miệng.
Lúc trước hắn biến thành “xà xà”, cậu còn bị dọa tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nhưng giờ xem ra tình cảm của tiểu đồ đệ đối với hắn thật là sâu sắc a!
Ngọc – Xà Xà – Thanh Hàn biến trở về hình người, nhìn khuôn mặt ngây thơ của Ôn Húc với vẻ mặt phức tạp nói: "Rắn lột da chứ không phải vảy, còn nữa, ai nói cho ngươi biết vảy rắn không trân quý?"