Xuyên Thư: Ta Trở Thành Bảo Bối Của Sư Tôn Phản Diện

Chương 10

Chương 10: Đồ nhi ngươi lại còn có loại sở thích này

Vảy rắn tuy rằng không trân quý như long lân(vảy rồng), nhưng cũng không dễ dàng tróc ra, nhất là sau khi hình thể đã cố định.

Cho đến nay vảy của Ngọc Thanh Hàn cũng chỉ tróc ra một mảnh, hơn nữa còn thuộc về khu vực trái tim, vẫn luôn được hắn cất giấu trong hộp trân bảo.

Hiện tại tiểu đồ đệ lại muốn vảy của hắn.

Ngọc Thanh Hàn im lặng không nói gì nhìn Ôn Húc, chỉ thấy đôi mắt to của cậu chớp chớp, lông mi dài cong cong như bươm bướm vỗ cánh, ánh mắt thì sáng lấp lánh như ngôi sao sáng chói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay vừa trắng vừa mềm, giờ phút này lại ửng đỏ nhàn nhạt, trông giống như một quả đào.

Đối mặt với tiểu đồ đệ mềm mại đáng yêunhư thỏ con, Ngọc Thanh Hàn thật đúng là có chút không đành lòng cự tuyệt.

Nhưng chiếc vảy này đặc thù, thật không dễ dàng tặng cho người khác.

“Vậy sao? Đệ tử còn tưởng rằng rắn lột da sẽ dính vảy, là đệ tử đường đột, sư tôn không cần để ý, coi như đệ tử chưa từng nói đi!"

Thanh âm Ôn Húc mềm mại, khuôn mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, trông không có chút mất mát nào.

Lòng Ngọc Thanh Hàn nhất thời mềm đi, hắn suy nghĩ một lát, rồi lạnh nhạt nói: "Vảy rắn tạm thời không thể tặng ngươi, bất quá vi sư cho phép ngươi ở trong bảo khố của ta chọn một kiện pháp khí cao cấp, xem như là bồi thường cho ngươi lần này bị kinh hách.”

Nghe vậy, mắt Ôn Húc sáng lên, cũng không hỏi là thật hay giả, trực tiếp kích động nói: "Vậy đệ tử trước tiên tạ ơn sư tôn!"

“Hôm nay cứ như vậy đi, nghỉ ngơi một đêm cho thân thể khôi phục chút, ngày mai đến Phi Vũ Điện tìm vi sư.” Ngọc Thanh Hàn vừa dứt lời, người cũng đã biến mất ở trong phòng.

Ôn Húc sửng sốt một lát, sau đó mới lầm bẩm nói: "Đi nhanh thật.”

Bất quá hôm nay thật đúng là mạo hiểm, cậu trăm triệu lần không nghĩ tới Ngọc Thanh Hàn lại là bạch xà, sớm biết như vậy lúc trước cậu đã cùng bạn bè đi nghe hý kịch rồi.

Ôn Húc kiểm tra độ hảo cảm cùng giá trị sinh mệnh một chút, vậy mà trong thời gian ngắn ngủi này đã tăng không ít, giá trị sinh mệnh đã tăng lên 10 điểm!

Cứ tiếp tục như vậy cậu rất nhanh là có thể trường sinh rồi, cậu sẽ tiếp tục cố gắng hơn!

Ôn Húc kích động, động tác có chút lớn, sau đó cậu liền cảm thấy cổ truyền đến một cơn đau nhức, lúc này Ôn Húc mới nhớ tới trước đó cậu bị Ngọc Thanh Hàn cắn một cái, nên cậu vội vàng chạy xuống giường đi tới trước gương soi một chút.

Trên chiếc cổ trắng nõn có hai chấm đỏ rõ ràng, xung quanh chấm đỏ còn hiện lên màu đỏ nhợt nhạt.

Nghĩ tới cảnh tượng lúc đó, Ôn Húc vẫn cảm thấy sợ hãi, cậu còn tưởng rằng cổ của mình sẽ bị cắn đứt, sau đó cũng không biết Ngọc Thanh Hàn khôi phục lại bình thường như thế nào.

Còn nữa, Ngọc Thanh Hàn mất khống chế thì mất khống chế, nhưng tại sao còn phải hôn cậu!

Ôn Húc sờ sờ môi mình, cậu luôn cảm thấy đầu lưỡi còn có chút tê dại, nghĩ đến đây miệng cậu bất giác vểnh lên, vẻ mặt đầy bất mãn.

Đây chính là nụ hôn đầu tiên trong đời của cậu! Cứ như vậy bị Ngọc Thanh Hàn hủy hoại, tuy rằng với nhan sắc của Ngọc Thanh Hàn, bị hắn cưỡng hôn cũng không tính là thiệt.

Nhưng mà, bị nam nhân hôn thì tính là chuyện gì chứ!

Hơn nữa lúc ấy Ngọc Thanh Hàn còn dùng thân rắn cọ cọ vào vị trí bí ẩn kia, cọ đến mức Ôn Húc khó chịu không chịu nổi, làm cho quần của cậu cũng ướt.

Ôn Húc bĩu môi đầy ủy khuất, cậu còn phải nhanh chóng thay quần ra rồi giặt sạch mới được.

Còn có mông, cũng phải rửa một chút.

Trong phòng có chậu nước, Ôn Húc cũng không chú ý, cậu chuẩn bị trực tiếp dùng tấm vải trên giá gỗ ngâm vào nước, rồi lau qua lau lại một chút.

Cậu lập tức cởϊ qυầи, lúc cởϊ qυầи lót bên trong Ôn Húc còn tò mò nhìn một chút, thấy màu sắc nơi hạ bộ có chút không giống với những nơi khác, rõ ràng là màu đậm hơn rất nhiều.

Ôn Húc cũng không biết có phải là do đầu óc cậu bị thần kinh hay không, mà lại đem qυầи ɭóŧ đặt lên mũi ngửi ngửi.

Ôn Húc phát hiện mùi hương này hoàn toàn khác với mùi qυầи ɭóŧ của nam nhân bình thường, nó không khó ngửi, ngược lại nó còn có chút ướŧ áŧ.

Ôn Húc đột nhiên cảm thấy mình giống như một tên biếи ŧɦái, lại ở chỗ này ngửi qυầи ɭóŧ bẩn.

“A Húc, vi sư......”

Thanh âm của Ngọc Thanh Hàn đột nhiên im bặt, hắn nhìn Ôn Húc ngồi ở bên giường, hai chân thì trơn bóng, tiểu đồ đệ lại còn cầm qυầи ɭóŧ lên ngửi ngửi, khiến khuôn mặt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc hiếm thấy.

Ôn Húc vô thức ngẩng đầu lên khi nghe thấy giọng nói, khi nhìn thấy Ngọc Thanh Hàn đột nhiên xuất hiện cũng ngây ngẩn cả người.

“Sư tôn?”

“Vi sư thật sự là không nghĩ tới, ngươi lại còn có loại..... sở thích kỳ lạ này.”

Ôn Húc chớp chớp mắt, cụp mắt xuống nhìn thoáng qua qυầи ɭóŧ trên tay, cậu lập tức hiểu ra lời Ngọc Thanh Hàn nói là có ý gì, mặt Ôn Húc nhất thời đỏ lên, lập tức ném qυầи ɭóŧ qua một bên.

“Sư tôn, người nghe ta giải thích! Đó là hiểu lầm! Đệ tử không phải là kẻ biếи ŧɦái!”

F*ck, Ngọc Thanh Hàn vì sao lại quay lại! Hơn nữa còn lặng lẽ bước vào cửa, hắn không biết là phải gõ cửa trước khi vào sao?!

Ôn Húc quả thực là xấu hổ muốn chết.



“Khụ.” Trong đôi mắt đen luôn thờ ơ của Ngọc Thanh Hàn lại hiện lên một tia trêu trọc: “Không cần khẩn trương, mọi người đều có sở thích nhỏ của mình, vi sư sẽ không nói gì.”

Ôn Húc sắp khóc, cậu vừa tủi thân vừa tức giận nói: "Sư tôn, đệ tử thật là không có loại sở thích này, đây chính là hiểu lầm!"

Ngọc Thanh Hàn nhìn thoáng qua chân của tiểu đồ đệ, đôi chân trắng nõn tinh tế bị vạt áo mỏng manh che khuất, không thấy có một chút khuyết điểm nào, nhìn như *viên ngọc mỡ dê thượng hạng.

*: Từ xa xưa con người đã khai thác được loại ngọc được hình thành từ sâu trong đất. Chúng có màu sắc trắng đυ.c như mỡ cừu vì thế đặt tên cho chúng là ngọc mỡ cừu. Ngoài ra chúng còn được gọi bằng một tên khác là ngọc mỡ dê. Mỡ cừu chính là loại ngọc được chế tác thành các sản phẩm trang sức nhiều nhất.

Làn da đó cùng gương mặt đáng yêu kia cũng không khác nhiều lắm, không biết cảm giác khi sờ vào có phải hay không cũng giống nhau......

“Khụ!”

Ý thức được mình đang suy nghĩ cái gì, sắc mặt Ngọc Thanh Hàn thay đổi, khuôn mặt hắn trong nháy mắt lạnh xuống.

Ôn Húc: “?”

Ngọc Thanh Hàn lại làm sao vậy? Vẻ mặt thật là kỳ lạ.

Ôn Húc theo tầm mắt đối phương cúi đầu nhìn xuống, sau đó nhìn thấy đôi chân trần, mặt cậu nhất thời đỏ lên.

Chết tiệt, cậu quên mất mình không mặc quần!