“Không phải phân phó.” Đức Trung vội nói: “Là bệ hạ đích thân mời người nhà Tiền phu nhân đến, lão nô vừa khéo gặp Tiết cô nương ở đây, liền đến báo với người một tiếng.”
Tiết đại thiếu phu nhân là người Tiền gia, luận bối phận phải gọi Tiền phu nhân một tiếng cô cô. Tiền đại phu nhân là tẩu tẩu của Tiền phu nhân, là thân mẫu của Tiết đại thiếu phu nhân, cũng là khuê mật năm xưa của mẫu thân Tiết Ngọc Nhuận. Tiền đại phu nhân đối với Tiết Ngọc Nhuận vô cùng yêu quý.
Tay của Hứa Liên Y nắm chặt trong tay áo, siết lại rồi thả ra.
Hoàng thượng rõ ràng đang giúp Tiết Ngọc Nhuận tạo thế.
“Đa tạ bệ hạ!” Tiết Ngọc Nhuận mừng rỡ, đôi mày cong cong: “Vậy thì, Tiền bá mẫu hơn phân nửa sẽ tới.” Nàng ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Có điều, bá mẫu đầu năm vừa rồi mới khỏi bệnh, đi về trong ngày e rằng quá vất vả…”
“Thế thì chắc không tiện tới đâu.” Nàng chưa dứt lời, Tam công chúa đã chen vào: “Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ. Nhị tỷ tỷ tuổi còn trẻ, mà chỉ một trận phong hàn đã phải dưỡng lâu như vậy, ngay cả tiết Thất Tịch cũng không tham gia, huống chi là Tiền đại phu nhân đã lớn tuổi?”
Nàng vốn không vừa mắt cảnh ai nấy đều vây quanh Tiết Ngọc Nhuận,
Nàng không thể để Tiết Ngọc Nhuận được như ý nguyện.
Tam công chúa ngừng lại, mỉa mai: “Hay là Tiết muội muội quá mức lo lắng, đến độ nhất định phải có Tiền đại phu nhân ở đây mới cảm thấy an tâm?”
Nghe lời này, Cố Như Anh đứng bên ngoài lặng lẽ nhìn kỹ nét mặt Tiết Ngọc Nhuận. Nàng cẩn thận đánh giá, Tiết Ngọc Nhuận tuyệt đối không hề có chút lo lắng nào. Cố Như Anh khôi phục vẻ thờ ơ không quan tâm.
“Hầy, ai mà không hi vọng người nhà có mặt để làm chỗ dựa tinh thần chứ? Không chỉ mỗi Bánh Trôi đâu, ngay cả thần nữ, dù không tham gia cuộc thi, nhưng nếu người thân được Thái hậu ưu ái mời đến Tĩnh Ký sơn trang, thần nữ cũng cảm tạ vô cùng.” Triệu Oánh lập tức phản bác.
Tam công chúa cảm thấy Triệu Oánh nói có vài phần hợp lý.
Nhưng nàng cũng chính vì vậy mà tức giận hơn, vừa trừng mắt nhìn Triệu Oánh, vừa kéo tay áo Hứa Liên Y.
Hứa Liên Y còn chưa kịp nói gì, Tiết Ngọc Nhuận đã đứng lên, chắn trước mặt Triệu Oánh, ung dung nói: “Điện hạ nói Tiền bá mẫu chịu không nổi cả ngày bôn ba, ta thấy điện hạ nói rất đúng. Nếu vậy, chi bằng ở lại thêm vài ngày đi.”
“Không chỉ có Tiền bá mẫu, mà cả các tỷ tỷ muội muội sức khỏe yếu, hay trưởng bối tuổi cao, nếu có thể nghỉ lại một đêm tại Tĩnh Ký sơn trang trước khi trở về, hẳn là tốt hơn nhiều.” Tiết Ngọc Nhuận liếc nhìn các tiểu nương tử xung quanh, sau đó cúi đầu với Đức Trung: “Ta sẽ đi xin ý chỉ Thái hậu ngay.”
Hứa Liên Y sững sờ.
Triệu Oánh rất nhanh nhẹn, lập tức tán dương: “Thái hậu vốn là người nhân từ độ lượng.”
Có người mở lời trước, những người khác đương nhiên phụ họa theo. Trong khoảng thời gian ngắn, những tiếng ca tụng vang lên không ngớt, cứ như Hứa thái hậu đã ân chuẩn việc này rồi vậy.
Tam công chúa ban đầu còn chưa hiểu tình thế xoay chuyển như thế nào, đến khi Tiết Ngọc Nhuận đi xa rồi, nàng mới sực tỉnh, tức đến mức không muốn nói thêm lời nào.
Lúc này, quả thực cũng không còn ai muốn nói chuyện với nàng. Ngay cả Hứa Liên Y cũng chẳng có ý phản bác Tiết Ngọc Nhuận. Mọi người lần lượt tản ra, quay về viện của mình, háo hức chờ đợi tin tốt lành Tiết Ngọc Nhuận mang về.
Trong nhà họ, cũng có tổ mẫu hay ngoại tổ mẫu lớn tuổi, cũng có tỷ muội hoặc mẫu thân thể trạng yếu ớt. Gia tộc của các nàng không phải là phụ thần, chưa chắc đã được ban kiệu. Dẫu có kiệu đưa rước, thì việc di chuyển trên đường cũng rất cực nhọc. Nếu có thể nghỉ lại một đêm, dù chỉ một đêm thôi, mọi người đều sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Tiết Ngọc Nhuận nói sẽ đi xin ý chỉ Hứa thái hậu, trong lòng đã nắm chắc Hứa thái hậu sẽ đồng ý. Đây là cơ hội quá tốt để thể hiện ân điển, Hứa thái hậu chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Quả nhiên, Hứa thái hậu thậm chí chẳng cần suy nghĩ lâu, liền mỉm cười nói: “May mà có Bánh Trôi nhắc nhở, suýt nữa ai gia quên mất việc này.”
Dù sao, viện bỏ trống tại Tĩnh Ký sơn trang cũng còn nhiều, Hứa thái hậu lại ban ý chỉ, cho phép tất cả các ngoại mệnh phụ đến Tĩnh Ký sơn trang được ở lại một ngày trước khi trở về. Không chỉ vậy, bà còn chấp thuận kiến nghị trước đó của Tiết Ngọc Nhuận với Phúc Xuân về việc “ẩn danh.”
Ân tình này đương nhiên không được ghi dưới tên Tiết Ngọc Nhuận.
Nhưng Tiết Ngọc Nhuận cũng không để ý việc này.