Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Ốm Yếu Dựa Vào Làm Nũng Thuần Phục Vai Ác

Thế Giới 1 - Chương 31: Người Vợ Mù Định Mệnh Của Họa Sĩ

Hắn cảm thấy người vợ mù lòa của mình rất đáng thương. Vì muốn tìm hắn mà cô đã bất cẩn trượt ngã trong tầng hầm tối tăm.

Sau đó, cả hai quay lại phòng khách. Đồ Dạ bật đèn lên nên Thích Miên chỉ có thể cảm nhận ánh sáng lờ mờ trước mắt. Thị lực của cô rất mờ nhạt, chỉ nhìn thấy những hình bóng mơ hồ.

"Em ngồi đây một lát, để tôi kiểm tra vết thương." Đồ Dạ kéo Thích Miên đến sô pha rồi bảo cô ngồi xuống.

Cảm nhận được trước mắt chỉ là hình bóng mờ nhạt của nam nhân, có lẽ là hắn đang ngồi xổm xuống trước mặt cô.

Thích Miên nhẹ nhàng đáp: "Dạ."

Chiếc váy ngủ chất liệu rất tốt nên không bị rách mà chỉ dính một ít vết máu.

Thích Miên nghe thấy tiếng vải bị kéo lên, đầu gối cô lộ ra ngoài, bàn tay ấm áp của Đồ Dạ dừng lại trên đó.

Cảm giác ấm áp khiến vành tai cô dần ửng đỏ, cả người bất giác co lại một chút. Đối với cô, những tiếp xúc thân mật thế này không phải là điều quen thuộc, Thích Miên cố gắng kiềm chế bản năng muốn tránh xa.

Cảm giác lạnh lẽo của thuốc đang được bôi lên da khiến Thích Miên nhăn mày, nhưng cô không nói gì, chỉ im lặng.

Đồ Dạ ngẩng đầu nhìn, thấy vẻ mặt trầm tư của cô, không khỏi nhướng mày, rồi dịu dàng hỏi: "Đau không?"

Thích Miên lắc đầu.

Sau một lúc suy nghĩ, cô nhẹ nhàng nở một nụ cười, nụ cười ấy vừa ngây thơ vừa đầy vẻ e thẹn, tựa như một cô gái nhỏ đang thẹn thùng: "Động tác rất nhẹ nhàng nên em không đau lắm."

Thích Miên cảm thấy mình thật may mắn. Dù bị cha mẹ coi như một món hàng bán đi nhưng cô lại có thể gặp được người chồng chăm sóc, yêu thương mình như vậy. Cô cảm thấy vô cùng biết ơn và vui sướиɠ.

"Cảm ơn anh." Cô nói với giọng nhẹ nhàng.

Đồ Dạ nhìn cô một cách sâu sắc. Hắn hiểu rằng cô không nói hết mọi điều trong lòng, nhưng hắn cũng biết, dù cô không nói ra, cô vẫn cảm nhận được tình cảm của hắn.

Tuy nhiên, Đồ Dạ cũng biết rằng, sự thật về Thích Miên, về cha mẹ cô, vẫn còn là một bí mật mà không ai biết, chôn vùi ở một nơi không ai tìm ra.

Hắn không biết quá khứ của Thích Miên như thế nào, nhưng dù sao đi nữa, cha mẹ vẫn luôn là những người quan trọng không thể thiếu trong cuộc đời của hầu hết mọi người

Nếu Thích Miên biết điều này…

Đôi mắt đen láy của Đồ Dạ lóe sáng, tay hắn vô thức nhanh hơn khi suy nghĩ trôi dạt xa xăm, mãi đến khi cô bất chợt né tránh, hắn mới giật mình quay lại thực tại.

"Xin lỗi.”

Hắn ngừng lại một chút, rồi tập trung trở lại vào việc băng bó vết thương cho Thích Miên.

Thích Miên mở to đôi mắt đẫm lệ vì đau, nhưng vẫn kiên cường lắc đầu, miệng khẽ nói: "Không sao đâu.”

Tuy nhiên, sắc mặt tái nhợt của Thích Miên không thể che giấu sự đau đớn, khiến Đồ Dạ cảm thấy áy náy, một cảm giác mà trước đây hắn chưa từng trải qua.

Về phần sự thật ấy nếu hắn không nói ra thì ai có thể biết được.