Còn về phía Lâm gia, không chỉ có Ôn Kế Lễ đến đưa dâu cháu gái, ngay cả Ôn Thái sư thường ngày lên triều theo ý mình cũng tới dự.
Lâm Chí Viễn không giấu được vẻ vui mừng, với một trận thế như vậy, dẫu hôm nay thanh danh của nữ nhi không tốt thì tương lai ở nhà phu quân nàng cũng sẽ có chỗ dựa vững chắc.
“Nhạc phụ đại nhân, cữu huynh, mời vào trong, nếu Tri Âm biết các vị đều tới đưa dâu, e rằng sẽ cảm động đến khóc làm lem cả dung trang mất...”
“Vậy thì làm sao đây? Chúng ta về à?” Ôn Kế Lễ nghiêm túc hỏi lại.
Nụ cười trên mặt Lâm Chí Viễn thoáng chốc đông cứng lại, không ngờ đối phương lại đáp lời một cách lạnh lùng như vậy.
Vẫn là Ôn thị nói đỡ: “Ca ca, ngày vui như vậy, sao lại nói đùa như thế? Lẽ nào thật sự muốn để Tri Âm không thấy cữu cữu tiễn đưa mà đã phải lên kiệu hoa ư?”
Sắc mặt của Ôn Kế Lễ lúc này mới dịu đi đôi chút, người muội muội này từ nhỏ đã được ông yêu chiều, quả thật không nỡ làm khó bà ta.
“Chỉ đùa một chút thôi, không thấy phụ thân và mẫu thân đều đã tới sao? Hôm nay ta nói cũng không còn tính rồi.”
Phu nhân Ôn Thái sư là Hạ thị, không nhịn được nhẹ nhàng vỗ vào vai Ôn Kế Lễ: “Con đó, không thấy muội phu đang căng thẳng sao, còn bày trò đùa như vậy.”
Lâm Chí Viễn lúc này mới điều chỉnh lại thái độ: “Nhạc mẫu, cữu huynh ngày thường nghiêm nghị quen rồi, nay hiếm khi nói đùa thì cứ để huynh ấy vui chút cũng tốt.”
Ôn Thái sư bước đi ổn trọng, từ đầu đến cuối đều giữ vẻ nghiêm túc.
“Chí Viễn, tên tiểu tử Tiêu gia kia nay dẫu đã là Hầu gia, nhưng thường ngày ngươi cũng phải tỏ chút uy nghi, có thể cưới được cháu gái ngoại của ta là phúc phần hắn ta tích lũy qua mấy đời, huống hồ, hắn ta còn là kẻ đã hòa ly một lần.”
Trong lúc họ nói chuyện, Hạ lão phu nhân nắm tay Ôn thị nói: “Để mấy nam nhân bọn họ ở đây bàn chuyện, ta phải đi xem bảo bối Tri Âm của ta thế nào.”
Ôn thị thuận thế theo mẫu thân đi vào trong, phía sau còn có thứ nữ của Ôn gia Ôn Như Sương đi cùng.
“Mẫu thân, sao không thấy đại tẩu và hai đứa cháu đâu vậy?”
Ôn thị từ nãy giờ đã tìm kiếm nhưng vẫn không thấy bóng dáng những người nàng mong đợi.
“Hai đứa trẻ, một đứa hôm qua ăn phải đồ lạ, một đứa thì nhiễm phong hàn, đại tẩu của con đành phải ở nhà chăm sóc chúng.”
Hạ lão phu nhân thoáng do dự nhưng cuối cùng đáp rất lưu loát.
Ôn thị tỏ vẻ không hài lòng: “Ngày trọng đại như thế này, người không đủ, sau này hẳn sẽ thành tiếc nuối của Tri Âm.”
“Cô mẫu, hôm nay Sương nhi đặc biệt đến để tiễn biểu tỷ xuất giá, mẫu thân của Sương nhi còn cố ý dặn mang theo lễ vật để thêm đồ cưới cho biểu tỷ, mong cô mẫu đừng chê.”
Ôn Như Sương nhân cơ hội lên tiếng, tìm cách gây chú ý.
“Mẫu thân ngươi là người tốt, ta sẽ nói với phụ thân ngươi, bảo ông ấy quan tâm thêm chút.” Ôn thị nhẹ nhàng xoa đầu nàng ta.
Ngoài phố, đột nhiên người trở nên đông đúc, ai ai cũng mang theo giỏ và gánh, vội vã từ bốn phương tám hướng đổ về tập trung tại các cửa hiệu lớn, nhanh chóng xếp thành hàng dài.
Thôi An Như cũng theo đúng lời hẹn với Lục Cảnh Thâm, lên lầu cao nhất của nhã gian tại Lãm Bí Các quan sát động tĩnh trên phố.
Tiêu Nhượng, Lâm Tri Âm, mong rằng các ngươi sẽ thích món lễ vật mà ta gửi tặng.
...
Tiêu Nhượng cưỡi trên lưng ngựa cao từ cổng phủ An Nam Hầu xuất phát, lão thái phu nhân giả bệnh mấy ngày qua không nhận được chút cảm thương nào, nay đặc biệt căn dặn:
“Nhượng nhi, đón được Tri Âm trở về nhất định phải đi ngang qua cổng phủ Trấn Quốc Công, để hai kẻ tự cho mình là đúng ấy nhìn thấy sự phồn hoa náo nhiệt của phủ An Nam Hầu chúng ta, một quả phụ, một cô nhi, cứ việc ôm lấy cái phủ Trấn Quốc Công suy tàn mà ganh tị đi.”
Tiêu Nhượng vốn cũng đã nghĩ như vậy, cơn bất mãn với Thôi An Như trong lòng hắn ta ngày một lớn dần qua những việc nàng làm gần đây.
“Tổ mẫu, lòng kiêu ngạo của bọn họ chẳng mấy chốc sẽ bị dẫm nát dưới chân thôi.”
Ngày Lâm Tri Âm chính thức bước vào cửa, hắn ta cũng đồng thời trở thành cháu rể của Ôn gia, dẫu Ôn Thái sư và Ôn thừa tướng có bất mãn vì chuyện trước đây nhưng nể mặt Lâm Tri Âm, ắt cũng phải đối đãi vài phần tử tế.
“Đi đi.” Lão thái phu nhân hài lòng gật đầu.
Đội ngũ rước dâu trên đường kèn trống vang dội nhưng lại ít thấy bóng dáng dân chúng đứng xem, điều này khiến Tiêu Nhượng có phần ngạc nhiên.
Con đường đến phủ họ Lâm vốn là đường chính, giờ này dân chúng lẽ ra đã đông đúc, chuyện giữa ba người bọn họ mấy ngày nay gây náo động như vậy, bất kể là vì mục đích gì, người đến xem náo nhiệt chắc hẳn không ít, sao lại quạnh quẽ thế này?
Đang lúc hắn ta chưa hiểu rõ, hỷ bà đi trước dẫn đường bỗng nhận ra điều gì không ổn.
“Hầu gia, phía trước không thể đi qua được.”
“Tại sao?” Tiêu Nhượng tỏ vẻ không vui.
Đội kèn trống vì đoàn ngừng lại nên cũng ngưng tiếng.
“Phía trước có rất nhiều dân chúng tụ tập, khó mà giải tán được.” Hỷ bà cũng lần đầu gặp tình cảnh này.
Tâm trạng tốt đẹp của Tiêu Nhượng bị phá hỏng.
“Thấy đội rước dâu mà không biết tự động nhường đường sao?”
“À... người đông quá...”
Hỷ bà cũng bất lực, trước đó đã khuyên giải đủ điều.
“Vãi chút bạc đi, vì bọn họ mà mất thời gian chẳng đáng.” Tiêu Nhượng cảm thấy mình đã nhượng bộ.
Hỷ bà tỏ ra khó xử nhưng vẫn đi làm theo.
Chẳng bao lâu, bà ta quay lại báo rằng vẫn không được.
Dân chúng quá đông, hơn nữa lại vô cùng phấn khích chen chúc trước cửa một tiệm thuốc, sợ rằng rời đi sẽ phải xếp hàng lại từ đầu.
“Tiệm thuốc nào?” Sự kiên nhẫn của Tiêu Nhượng đã cạn dần.
Ngày vui lớn như vậy, hắn ta vốn đang mong chờ sẽ hiên ngang đi qua Thôi gia, giờ đến phủ họ Lâm cũng chưa đến được.
“Một tiệm thuốc, mấy ngày trước đã rao giảm giá một nửa tất cả dược phẩm, đêm qua lại thông báo mới, thuốc viên từ tuyết liên giảm chỉ còn một phần mười giá…”