Dương thị và Tiêu Tuyết Linh rời khỏi Trấn Quốc phủ với bộ dáng vô cùng chật vật, ngay cả phong thái trang nhã thường ngày của Dương thị cũng hoàn toàn tan biến, bước đi lảo đảo, không còn giữ được chút tôn nghiêm nào.
Tâm tình Thôi An Như sảng khoái, không ngờ người Tiêu gia lại tự mình dâng tới cửa để nàng hả giận.
Nàng lấy từ trong hộp thức ăn mà Lục Cảnh Thâm đưa tới, gọi Thôi Lang đến, nói đây là phần thưởng vì gần đây cậu ngoan ngoãn, biết nghe lời.
Lương Tử Ngọc đứng bên cạnh không khỏi cảm khái, ban đầu nàng ấy chỉ muốn làm chỗ dựa, làm khí thế cho Thôi An Như, nhưng kết cục mỗi lần xảy ra chuyện, vẫn là phải nhờ đến Thôi An Như giải quyết.
Nàng ấy âm thầm hạ quyết tâm, nếu những gia đình khác không thể làm được thì từ Lương gia sẽ bắt đầu thay đổi. Nếu còn ai dám đến nói những lời vô nghĩa, nàng ấy tuyệt đối sẽ không mềm yếu nữa.
Khi Dương thị và Tiêu Tuyết Linh quay lại An Nam Hầu phủ, liền đem chuyện hôm nay kể lại cho Tiêu Nhượng nghe.
“Các người đi tìm nàng làm gì?”
Tiêu Nhượng lần này không trực tiếp trách cứ Thôi An Như, mà chỉ chất vấn một câu.
“Tổ mẫu của con muốn tuyết liên, nương đã gọi rất nhiều người đi mua nhưng hễ là nghe đến An Nam Hầu phủ, các tiệm thuốc đều từ chối bán, sau cùng, họ thậm chí còn từ chối bán cho bất kỳ ai.”
Trên đường về, Dương thị đã điều chỉnh tâm trạng, lúc này lại trở về dáng vẻ đảm đang, hiền đức thường ngày.
“Chuyện này con sẽ nghĩ cách, nói chung trước ngày đại hôn đừng ai đi chọc giận Thôi An Như nữa, nương.”
Mấy ngày nay Tiêu Nhượng vì lo liệu chuyện hôn lễ, thậm chí không còn lên triều.
Đến nay, cửa Ôn gia vẫn chưa một lần mở ra đón hắn ta.
Dẫu Ôn Kế Lễ đã công khai nói rằng sẽ đưa tiễn cháu gái, nhưng đó cũng chỉ vì giữ thể diện cho Lâm Tri Âm mà thôi.
Lão phu nhân thì suốt ngày kêu gào muốn ăn tuyết liên, miệng nói không thể để Thôi An Như coi thường.
Trước kia khi Thôi An Như còn ở đây, bà ta ăn được, thì nay khi Thôi An Như đi rồi, Hầu phủ cũng không thể để đứt đoạn.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Tiêu Nhượng phải đối mặt với danh tiếng bị hủy hoại, áp lực từ nhà nhạc phụ, sự quấy rối của tộc nhân, lại thêm những yêu cầu lúc ẩn lúc hiện từ tổ mẫu khiến hắn ta mệt mỏi rã rời.
Chỉ việc xử lý những chuyện này thôi đã khó hơn cả việc ra trận gϊếŧ địch.
Nhưng hắn ta không muốn thừa nhận rằng không có Thôi An Như, hắn ta làm gì cũng không xong.
“Nhượng nhi, nương biết gần đây con rất mệt, đây chính là sự trừng phạt cho sự tùy hứng của con nhưng con đã là Hầu gia, thế gian này đối với nam tử luôn khoan dung hơn. Chỉ cần qua một thời gian nữa, có chuyện mới để bàn tán, những chuyện của Tiêu gia chúng ta sẽ dần dần bị lãng quên.”
Dương thị tự làm công tác tư tưởng, lại đến khuyên nhủ Tiêu Nhượng.
“Nương, những điều này con đều hiểu, hiện tại điều quan trọng nhất là để Tri Âm thuận lợi vào phủ, dẫu Ôn Thừa tướng vẫn không coi trọng con nhưng chắc chắn cũng không thể cứ mãi cương quyết như vậy.”
Tiêu Nhượng cố giữ bình tĩnh, tình thế trước mắt cũng chưa đến mức bế tắc hoàn toàn.
Tiêu Tuyết Linh nói xen vào một câu: “Nói không chừng Ôn gia cố ý làm vậy... Dẫu sao Ôn gia một người là Thái sư, một người là Thừa tướng, nếu lúc này quá gần gũi với Tiêu gia chúng ta, e sẽ bị dị nghị.”
Dương thị gật đầu: “Tuyết Linh nói không phải không có lý, bọn họ chắc hẳn muốn tránh hiềm nghi. Nhượng nhi, con càng phải cố gắng hơn để chứng minh cho họ thấy rằng Tri Âm đã không chọn sai người.”
Tiêu Tuyết Linh nghiến răng, ánh mắt đầy oán hận: “Đúng vậy, phải khiến cái ả Thôi An Như ấy hối hận, Tiêu gia chính là đỉnh cao nhất trong hôn nhân đời này của nàng ta. Về sau, nếu nàng ta có cơ hội tái giá, không làm kế thất cũng là làm thϊếp thôi!”
Không hiểu sao, Tiêu Nhượng lại bắt đầu mơ tưởng, nếu ngày nào đó Thôi An Như thật sự làm thϊếp, chẳng bằng làm thϊếp của hắn ta...
Một người kiêu ngạo không chịu nổi mình có thêm người thứ hai, quả quyết hòa ly, nếu cuối cùng lại bị vận mệnh trêu đùa, trở thành thϊếp thất của hắn ta thì mọi kiêu ngạo, cốt cách của Thôi An Như sẽ bị bẻ gãy.
“Ba ngày nữa, ta sẽ chính thức trở thành cháu rể của Ôn Thái sư.”
Tiêu Nhượng nói, trong lòng đã bắt đầu vẽ nên viễn cảnh.
“Không sai, chức Quốc công dù nghe oai phong nhưng làm sao so được với nền tảng vững chắc từ đời này qua đời khác của Ôn gia.”
Tiêu Tuyết Linh vừa nói vừa mơ màng suy nghĩ, không biết đến bao giờ Lâm Xuyên mới ngỏ lời cầu thân với nàng ta.
Bởi sự né tránh của Tiêu gia, ba ngày này trái lại gió yên sóng lặng, ngay cả Lương gia cũng yên ắng lạ thường.
Thời gian không vì ai mà dừng lại, cũng không vì sự chuẩn bị chưa sẵn sàng mà đứng yên chờ đợi.
Ngày đại hôn, Tiêu gia và Lâm gia đều náo nhiệt vô cùng.
Bất kể bên ngoài nói gì về Tiêu Nhượng, đám thân binh trước kia của hắn ta tự nhiên vẫn muốn đến góp vui.
Một số đại thần trong triều vì nể mặt Ôn gia, cũng miễn cưỡng đến sau khi đắn đo.