Sau ba ngày nghỉ ngơi và vui chơi thỏa thích trong không khí náo nhiệt của lễ Mộc Kiếm, đám tân đệ tử của Trường Lưu Sơn bắt đầu quay trở lại với cuộc sống học hành quen thuộc. Không khí trong lớp học vẫn giữ chút hào hứng từ sau lễ Mộc Kiếm, nhưng dần dần, các đệ tử cũng quay lại với sự tập trung cao độ. Những bài giảng về ngũ hành, kiếm thuật, và chú thuật lại nối tiếp nhau. Các tiên sư, từ Khuất Mộc trưởng lão đến Hỏa Tịch, cũng đã bắt đầu dạy những nội dung nâng cao hơn, yêu cầu các đệ tử phải chăm chỉ và tỉ mỉ hơn trong việc tiếp thu kiến thức.
Môn Thể năng là môn đầu tiên vào buổi sáng thứ Tư, một trong những giờ học mà đám tân đệ tử của Trường Lưu Sơn thấy hơi ngán. Đây là môn học rèn luyện sức bền và khả năng phòng vệ bằng thể thuật, đòi hỏi không chỉ sức lực mà còn cả sự kiên trì, và đặc biệt là dẻo dai linh hoạt. Trời ạ, phải ép dẻo thì ai mà không sợ hãi cơ chứ.
Tiên sư môn này là Trác Lăng, một trong những đệ tử trung niên của Trường Lưu, nổi tiếng với phong thái nghiêm khắc và lối huấn luyện đầy tính kỷ luật. Trác Lăng từng nói: "Trong bất kỳ trận đấu nào, sức mạnh không chỉ nằm ở kiếm mà còn ở cơ thể. Nếu thân thể các ngươi không mạnh mẽ, làm sao có thể chống lại kẻ thù?"
Hôm nay, bọn họ bắt đầu học đấu đối kháng tay đôi, cả lớp háo hức, chia thành từng cặp để thực hành các kỹ thuật tấn công và phòng thủ bằng tay không. Mọi người rôm rả chọn đối thủ, không khí trong lớp tràn đầy nhiệt huyết.
Vân Đoan, đứng cạnh Nghê Mạn Thiên, khẽ nhăn mặt lo lắng. Nàng chưa từng học qua bất kỳ loại thể thuật nào trước đây, vì vậy cảm thấy lúng túng và lo sợ không thể theo kịp các bạn khác. Sau khi nhìn quanh lớp, nàng quay sang Nghê Mạn Thiên, khẽ kéo tay áo.
"Mạn Thiên, ta... chưa từng học qua cái này. Ngươi có thể giúp ta được không?" Vân Đoan ngập ngừng hỏi, ánh mắt đầy lo lắng.
Nghê Mạn Thiên mỉm cười nhẹ nhàng, "Được chứ, chúng ta cùng nhau tập luyện. Đừng lo, ta sẽ chỉ dẫn ngươi từng chút một."
Cả hai lập tức thành một cặp, đứng đối diện nhau. Vân Đoan có chút căng thẳng, trong khi Nghê Mạn Thiên điềm tĩnh hướng dẫn từng bước cơ bản. Họ bắt đầu với việc học cách phòng thủ, tập trung vào việc né tránh và chống đỡ đòn tấn công từ đối phương.
"Được rồi, đầu tiên ngươi chỉ cần nhớ cách thủ thế," Nghê Mạn Thiên nhẹ nhàng nói, vừa điều chỉnh tư thế của Vân Đoan, "Đừng căng thẳng quá, hãy thoải mái hơn. Đặt tay ở đây... đúng rồi, như vậy."
Vân Đoan nghe theo chỉ dẫn của bạn, dần dần cảm thấy tự tin hơn. Sau vài lần thử sức, nàng đã biết cách né tránh các đòn tấn công cơ bản. Nghê Mạn Thiên thỉnh thoảng đánh nhẹ vào tay hay chân của Vân Đoan để nàng có thể phản ứng nhanh hơn.
Cả hai người cùng nhau thực hành một cách nhịp nhàng, Vân Đoan bắt đầu lấy lại tinh thần, nụ cười thoáng xuất hiện trên môi nàng khi cảm thấy mình tiến bộ.
"Ngươi làm tốt lắm, Vân Đoan!" Nghê Mạn Thiên động viên, "Tiếp tục như vậy, ngươi sẽ nắm vững kỹ thuật nhanh thôi!"
Cứ như thế, Nghê Mạn Thiên vừa chỉ dẫn vừa tập luyện cùng Vân Đoan, bầu không khí giữa hai người dần trở nên thoải mái hơn. Khi Vân Đoan đã nhuần nhuyễn các kỹ thuật phòng thủ và tấn công cơ bản trong bài học hôm ấy, cả hai dừng lại một chút nghỉ ngơi.
Vân Đoan tò mò hỏi: "Ngươi nói gì cơ? Hoa Thiên Cốt chính là người khiến cho Quần Tiên Yến kết thúc sớm sao?"
Nghê Mạn Thiên gật đầu, giọng điềm tĩnh: "Đúng vậy, cha ta có kể lại trong thư hôm qua. Lần trước vì gấp nên ông ấy chưa kịp nói rõ chi tiết. Quần Tiên Yến đang diễn ra thì Hoa Thiên Cốt xuất hiện, mang theo tin tức Mao Sơn đã bị diệt. Hình như ban đầu nàng ta lên Mao Sơn để bái sư, nhưng lại gặp cảnh Mao Sơn bị tàn sát và được Thanh Hư đạo trưởng giao phó việc báo tin cho các tiên nhân. Sau đó, nàng đã tới Quần Tiên Yến và được Tôn Thượng đưa về Trường Lưu Sơn."
Vân Đoan nhíu mày, thắc mắc: "Nhưng không phải Mao Sơn đã bị phong tỏa bởi kết giới của yêu ma sao? Làm sao một người phàm như nàng ấy có thể vào được vậy?"
Nghê Mạn Thiên nghe Vân Đoan phân tích, trong lòng cũng bắt đầu suy nghĩ sâu xa hơn. Nàng đáp: "Đúng là rất kỳ lạ. Nếu đã có người thứ ba giúp đỡ, thì người đó phải có đủ sức mạnh để vượt qua kết giới của Mao Sơn và yêu ma. Nhưng tại sao lại không tự mình thực hiên mà lại để một cô bé 12 tuổi như Hoa Thiên Cốt đảm nhận nhiệm vụ này? Điều đó quá cồng kềnh và bất hợp lý."
Nàng trầm ngâm thêm một lúc, rồi tiếp tục: "Có thể người thứ ba này không muốn tự mình lộ diện, tránh vướng vào thị phi của lục giới. Hoặc cũng có thể... họ có những âm mưu ẩn giấu đằng sau việc này. Nếu Hoa Thiên Cốt bị phát hiện hoặc gặp nguy hiểm, mọi sự chú ý sẽ đổ dồn vào nàng ta, trong khi người đứng sau có thể ung dung thoát khỏi mọi rắc rối."
Vân Đoan gật đầu, đồng tình với suy luận của Nghê Mạn Thiên: "Đúng vậy, chỉ có những người có thế lực mới đủ khả năng can thiệp vào chuyện này mà không ai phát hiện ra. Nhưng cũng thật khó đoán người đó là ai và mục đích thật sự của họ là gì. Liệu họ đang theo phe lục giới hay có âm mưu nào khác đối với cả Trường Lưu Sơn?"
Không khí giữa hai người trở nên nặng nề, như thể bóng tối đang dần bao trùm mọi thứ. Những câu hỏi không lời giải đáp cứ mãi lởn vởn trong tâm trí, khiến họ không thể tránh khỏi cảm giác rằng mình đang đối mặt với một mối đe dọa lớn hơn nhiều so với những gì họ từng tưởng.
------
Nghê Mạn Thiên loanh quanh trong phòng, đầu óc lơ đãng nghĩ đến việc cảm ơn Tôn Thượng. Lúc làm lễ Mộc Kiếm, nàng đã tự nhủ sẽ tìm cơ hội để cảm ơn, nhưng mỗi lần tưởng tượng đến việc gặp hắn, lòng nàng lại cảm thấy ngượng ngùng và không thích hợp cho lắm.
Không lẽ phải trực tiếp nói cảm ơn hắn? Nhưng mà.. tự nhiên chạy tới sao được. Gặp hắn rồi nói, "Cảm ơn ngài vì đã cứu vớt khuôn mặt của ta. Nếu mặt ta có sẹo thì chắc cha ta lật cả Trường Lưu lên mất!" sao? Không không, nói vậy không chừng ăn đánh đó.
Nghê Mạn Thiên thở dài, thôi, vẫn là để sau vậy.
------
Giữa tháng mười, mùa thu ở Trường Lưu Sơn vừa mới chớm đi qua, nhưng tại nơi cực Bắc, Hi Mã Lạp Sơn – dãy núi cao nhất phàm giới – vẫn khoác lên mình lớp áo tuyết trắng tinh khôi vạn năm vẫn vậy. Nơi này tuyết phủ vĩnh cửu, lạnh giá đến mức người trần khó lòng đặt chân tới. Không chỉ là nơi nổi danh về độ cao và khí hậu khắc nghiệt, Hi Mã Lạp Sơn còn nắm giữ một vai trò quan trọng trong trật tự lục giới, nơi giao thoa của các thế giới thần tiên, yêu ma quỷ quái và nhân gian.
Trên đỉnh núi cao vυ't, một nam nhân áo trắng xuất hiện, nổi bật giữa khung cảnh tuyết trắng trải dài. Áo của người ấy còn trắng hơn cả tuyết dưới chân, mái tóc dài tung bay, đổ xuống như đoạn gấm đen tuyệt đẹp, tựa nét mực đậm nhất trong bức tranh thủy mặc nhân gian này.
Nam nhân ấy không ai khác chính là Bạch Tử Hoạ – Trường Lưu Thượng Tiên. Hắn đứng sừng sững, không lời, không tiếng động, tựa như một tượng đài giữa trời đất bao la. Đôi mắt của hắn là cặp mắt của thần linh, ánh lên sự uy nghiêm và thanh tĩnh, vô bi vô hỉ. Đó không phải là đôi mắt của một người phàm, mà là ánh mắt của kẻ đã trải qua thật nhiều năm nhìn thấu chúng sinh. Hắn quan sát xung quanh bằng ánh nhìn lạnh lùng, bình thản, như thể mọi thứ trước mắt đều chỉ là những chi tiết nhỏ nhặt trong dòng chảy vĩnh cửu của thời gian.
Bạch Tử Hoạ đứng sừng sững trên đỉnh Hi Mã Lạp Sơn, ánh mắt lạnh lẽo vẫn không rời khỏi vùng đất tuyết trắng trước mặt. Hắn đang chờ đợi, không phải một điều gì bình thường, mà là sự tỉnh giấc của một hung thú thời thượng cổ. Con quái vật này đã bị phong ấn từ hàng ngàn năm trước, nhưng ngày hôm nay, thời hạn phong ấn của nó đã hết. Và chỉ có hắn mới đủ sức đối đầu và phong ấn nó lại.
Không gian đột nhiên chấn động. Mặt đất dưới chân Bạch Tử Hoạ rung chuyển, từng mảng tuyết từ trên đỉnh núi đổ xuống như những con sóng bạc khổng lồ. Bầu trời vốn tĩnh lặng giờ trở nên tối sầm, gió bắt đầu thổi dữ dội, kéo theo những cơn bão tuyết ào ào tràn qua. Rồi, một tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên từ lòng đất sâu thẳm, xé toạc không gian tĩnh lặng. Tiếng gầm đó mang theo sự oán hận và thịnh nộ ngàn năm, khiến đất trời rung chuyển.
Từ giữa lòng núi, một chiếc đầu khổng lồ chậm rãi trồi lên, theo sau là cơ thể dài vô tận của Thủy Cổ. Thân hình nó phủ đầy vảy xanh thẫm, từng chiếc phản chiếu ánh sáng như những thanh kiếm bén ngót. Đôi mắt đỏ ngầu của nó chứa đầy sự tàn bạo và căm phẫn, và khi nó ngẩng đầu gầm lên một lần nữa, dường như cả trời đất đều run rẩy theo.
Bạch Tử Hoạ không chùn bước. Hắn đứng đó, đơn độc giữa biển tuyết, nhưng ánh mắt hắn không có chút sợ hãi nào. Tay hắn khẽ động, thanh kiếm bạc từ vỏ bật ra, lóe lên ánh sáng lạnh lùng. Dưới chân hắn, pháp trận cổ xưa bắt đầu phát sáng, từng đường nét pháp thuật phức tạp được khắc trên tuyết trắng. Đây là trận pháp phong ấn mà Bạch Tử Hoạ đã chuẩn bị, nhưng để kích hoạt được nó, hắn cần phải tiếp cận được hung thú, khống chế nó trong thời gian ngắn.
Con hung thú gầm lên, phóng mình về phía Bạch Tử Hoạ như một cơn bão dữ dội. Tuyết dưới chân nó bị cuốn tung lên, tạo ra những cột tuyết khổng lồ. Nhưng Bạch Tử Hoạ không lùi bước, thân hình hắn nhẹ nhàng bay lên, chỉ trong chớp mắt đã đυ.ng độ với con thú. Kiếm trong tay hắn vung ra, như ánh chớp lóe lên giữa bão tuyết. Đòn tấn công của hắn sắc bén và chuẩn xác, nhưng con hung thú không dễ đối phó. Mỗi lần nó chuyển mình khiến cả không gian xung quanh rung chuyển.
Trận chiến kéo dài, cả người và thú quấn lấy nhau trong màn bão tuyết điên cuồng. Bạch Tử Hoạ không ngừng tung ra những đòn kiếm pháp mạnh mẽ, mỗi nhát kiếm đều mang theo sức mạnh kinh thiên. Tuy nhiên, dù mạnh đến đâu, hắn cũng chỉ có một mình, còn hung thú thì quá to lớn và tàn bạo. Một cú đánh mạnh mẽ bất ngờ đập trúng Bạch Tử Hoạ, khiến hắn bay ngược về phía sau, va mạnh vào vách núi.
Máu từ khóe miệng Bạch Tử Hoạ chảy xuống, hắn đã bị thương. Nhưng đôi mắt hắn vẫn kiên định, không chút lung lay. Ngay lập tức, hắn cắn răng, dùng toàn bộ sức lực cuối cùng kích hoạt trận pháp phong ấn. Pháp trận dưới chân hắn bừng sáng chói lòa, những ký hiệu cổ xưa bay lên không trung, bao trùm lấy thân thể khổng lồ của hung thú. Ánh sáng từ pháp trận như những sợi xích vô hình trói chặt con thú lại, từng vòng, từng vòng một.
Con hung thú gầm lên giận dữ, nhưng nó không thể thoát ra. Bạch Tử Hoạ tập trung toàn bộ sức mạnh của mình vào pháp trận, những sợi dây phong ấn siết chặt lấy con thú, kéo nó trở về lòng đất. Tiếng gầm thét của nó càng lúc càng nhỏ dần, cho đến khi nó hoàn toàn biến mất, bị chôn vùi trở lại trong ngục tù phong ấn ngàn năm.
Khi tất cả trở nên tĩnh lặng, Bạch Tử Hoạ khụy gối xuống tuyết. Trận pháp đã thành công, hung thú đã bị phong ấn trở lại.
.
.
.
Bạch Tử Hoạ bay giữa trời, thân ảnh trắng muốt của hắn như hòa vào bầu trời xanh thẳm phía trên, chỉ để lại một vệt sáng mờ nhạt. Tuyết Hi Mã Lạp Sơn còn vương trên áo hắn, nhưng cơn đau nơi l*иg ngực ngày càng rõ rệt, lan tỏa như một đám mây đen, bao phủ toàn bộ cơ thể. Thương thế lần này nặng hơn dự tính của hắn. Nhưng nếu chỉ có mỗi nó thôi thì đã không đáng lo, hắn còn cảm nhận được sự hiện diện của một lời nguyền nữa. Hắn cần nhanh chóng trở về Tuyệt Tình Điện để bế quan một thời gian.
Cơn đau từ l*иg ngực lan ra toàn thân, từng đợt nhức nhối, thấm sâu vào cốt tủy. Ý thức của hắn dần trở nên mờ nhạt, như lớp sương mù che phủ tâm trí. Mỗi nhịp thở trở nên nặng nề, mỗi cử động đều tốn sức hơn trước. Nhưng Bạch Tử Hoạ không thể để lộ điểm yếu, không được phép yếu đuối. Hắn là Tôn Thượng của Trường Lưu Sơn, là tường thành bảo vệ giới tu tiên. Dù là trong phút giây tăm tối nhất, hắn cũng không thể để ai thấy mình suy yếu. Đặc biệt là tai mắt của Ma giới.
Nhưng sự thật vẫn là sự thật, lời nguyền ăn mòn sức mạnh của hắn. Cảm giác choáng váng tràn đến từng đợt, bàn tay nắm chặt thanh kiếm khẽ run. Hắn biết rõ rằng, cơ thể này không thể chịu đựng lâu hơn nữa.
Cuối cùng, khi Trường Lưu hiện ra trong tầm mắt, thân ảnh Bạch Tử Hoạ khẽ lung lay, đôi chân mất thăng bằng một chút trên kiếm. Với chút sức lực cuối cùng, Bạch Tử Hoạ nhanh chóng bày trận pháp, sử dụng phần linh lực còn sót lại để khống chế lời nguyền. Ánh sáng màu trắng bạc bùng lên xung quanh hắn, như một lớp màn bảo vệ mong manh giữa lý trí và sự hoang dại đang dần chiếm lĩnh.
Nhưng lời nguyền của Thủy Cổ không đơn giản chỉ là một vết thương. Nó len lỏi qua từng mạch máu, từng khớp xương, biến đổi cơ thể và ý chí của hắn. Dù đã phong tỏa được sự bạo loạn của nó, nhưng cơ thể Bạch Tử Hoạ vẫn không thể chống cự nổi.
Giữa màn ánh sáng mờ dần, thân hình hắn co rút lại, biến thành một con rắn nhỏ, trắng như tuyết, đôi mắt đen ánh lên nét thông tuệ và lạnh lùng quen thuộc. Lời nguyền cổ xưa này mang bản chất của Thủy Cổ – con rắn thần cai trị vùng nước trước khi loài người xuất hiện. Bất cứ sinh vật nào trúng phải sẽ dần dần bị biến thành rắn, mất đi nhân tính, cuối cùng trở thành nô ɭệ vĩnh viễn cho ý chí của hung thú.
Hắn rơi xuống trong im lặng, cơ thể hòa vào cây cỏ dưới Trường Lưu Sơn, tựa như một mảnh thiên hà lặng lẽ tan biến giữa trời.
Ánh mắt lạnh lùng, thần thái cao quý đã biến mất, thay vào đó là vẻ yếu ớt và mệt mỏi. Tạm thời chỉ làm được như thế, bảo vệ tâm trí và thức hải khỏi bị ăn mòn. Phải đợi thương thế hồi phục, hắn mới dồn sức xử lý lời nguyền này được.
Hắn cuộn mình, lăn nhẹ xuống mặt đất phủ đầy lá khô. Ánh nắng xuyên qua những kẽ lá chiếu xuống, nhẹ nhàng phủ lên thân hình mỏng manh của con rắn trắng. Trường Lưu Sơn, với tất cả sự thanh tịnh của nó, đang lặng lẽ ôm lấy vị chưởng môn của mình trong phút giây yếu đuối nhất.
------
Đêm thu mát mẻ, trăng nhô cao trên bầu trời phủ kín những vì sao lấp lánh. Gió thổi nhẹ qua những ngọn núi, mang theo hơi lạnh của sương đêm và mùi hương của lá khô. Nghê Mạn Thiên đang đứng giữa thung lũng, nơi nàng gọi là "hốc gió," một góc khuất yên tĩnh mà nàng vô tình tìm ra. Mỗi buổi tối, nơi đây trở thành chốn luyện kiếm của nàng, xa khỏi ánh nhìn tò mò của người khác, chỉ còn nàng và Diễm Mai trong tay.
Cửu Khúc Hồi Sơn—một trong những bộ kiếm pháp nhập môn của Trường Lưu Sơn, kiếm di chuyển nhẹ nhàng, uyển chuyển như dòng suối len lỏi qua những tảng đá. Đây là một bộ kiếm pháp được thiết kế với vẻ đẹp tao nhã và thanh thoát, đặc biệt phù hợp cho nữ giới. Kiếm chiêu không chỉ nhắm vào uy lực mà còn kết hợp sự mềm mại, tốc độ và sự tinh tế, từng đường kiếm như hòa vào gió.
Nàng bước chân theo nhịp, kiếm vung lên như múa, từng động tác tưởng chừng như đơn giản nhưng ẩn chứa sức mạnh tiềm ẩn. Kiếm chiêu "Phượng Hoàng Triều Dương" với đường cong mềm mại, tựa như phượng hoàng bay lượn giữa bầu trời. Động tác kế tiếp, "Uyển Triều Lưu Thuỷ," tay nàng nhẹ nhàng vẽ ra một vòng cung, thân kiếm lao về phía trước như dòng nước xiết, không thể ngăn cản nhưng lại nhẹ nhàng uyển chuyển.
Từng hơi thở nhịp nhàng, kiếm di chuyển nhẹ nhàng như một điệu múa, nhưng ẩn chứa trong đó là sự sắc bén không thể xem thường. Nàng nhắm mắt, tập trung lắng nghe gió và nhịp đập của con tim, cảm nhận sự tự do trong mỗi đường kiếm, tựa như những nốt nhạc viết nên giữa bầu trời đầy sao và đất trời yên bình.
Nghê Mạn Thiên đang tập trung vào đường kiếm của mình thì bỗng nhiên cảm giác chân nàng dẫm phải thứ gì đó mềm mềm, tròn tròn dưới đất. Nàng khựng lại, hơi sững sờ rồi giật mình kêu lên một tiếng.
"Rắn!"
Nàng bật nhảy lùi lại, vội cúi xuống nhìn. Trên mặt đất là một con rắn màu trắng kỳ lạ, nằm bất động. Màu sắc của nó trắng tinh như tuyết, không giống bất kỳ loài rắn nào nàng từng thấy trước đây. Giữa cái đầu tròn của nó có một chấm đỏ nhỏ, giống như một viên hồng ngọc bí ẩn.
Nghê Mạn Thiên nhíu mày nhìn chằm chằm vào con rắn. Nó trông như đang bất tỉnh, không có dấu hiệu của sự sống. Tim nàng chợt đập nhanh hơn.
Nàng cầm lấy bao kiếm, nhẹ nhàng chọc chọc vào thân mình con rắn, thử xem nó có phản ứng gì không. Nhưng con rắn vẫn nằm im lìm, không cử động. Một cảm giác lo lắng dâng lên trong lòng nàng.
"Không phải chết rồi chứ?" Nghê Mạn Thiên tự hỏi, cảm thấy hơi chột dạ. Nàng vốn không ưa côn trùng hay bò sát, nhưng cũng không nỡ gϊếŧ một sinh mạng.
Nàng cúi xuống gần hơn, nhìn kỹ hơn vào cơ thể nhỏ bé và yếu ớt của con rắn. L*иg ngực nó phập phồng rất nhẹ, chỉ là một hơi thở mong manh như sắp vụt tắt. Một chút áy náy thoáng qua trong lòng Nghê Mạn Thiên. Không biết con rắn có phải bị nàng giẫm đến chấn thương sọ não rồi không.
Ngắm nghía một hồi, cảm giác trách nhiệm dần trỗi dậy, nàng không thể để mặc sinh vật yếu đuối này chết mà không làm gì. Quyết định nhanh chóng, Nghê Mạn Thiên nhẹ nhàng bế con rắn lên, cẩn thận ôm nó vào lòng. Nghê Mạn Thiên khẽ thì thầm, giọng nàng nhẹ nhàng, như sợ làm con rắn nhỏ yếu ớt trong tay giật mình:
"Đừng sợ, ta sẽ cứu ngươi."
.
.
.
Vân Đoan vừa từ phòng tắm bước ra thì thấy Nghê Mạn Thiên đã trở về sau giờ luyện kiếm. Khác với mọi ngày, lần này Nghê Mạn Thiên về sớm hơn, còn đang lúi húi nhìn chằm chằm vào một cái giỏ nhỏ trên bàn. Cảm thấy kỳ lạ, Vân Đoan tiến lại gần, ánh mắt chợt dừng lại khi nhìn thấy một con rắn màu trắng nằm cuộn tròn trong giỏ.
"Hả? Ngươi mang con rắn này từ đâu về vậy?" Vân Đoan hơi hốt hoảng lùi lại một bước, nhìn chằm chằm vào sinh vật trong giỏ.
Nghê Mạn Thiên ngẩng đầu lên cười nhẹ, rồi giải thích: "Ta đang luyện kiếm thì dẫm phải nó. Có vẻ nó bị thương, nên ta định mang về chăm sóc ít lâu rồi thả đi."
Vân Đoan cau mày: "Nhưng... rắn trắng không phải loài bình thường. Chúng có thể liên quan đến một số cấm kỵ đấy! Ngươi không sợ sao?"
Nghê Mạn Thiên lắc đầu: "Không sao đâu, ta đã kiểm tra rồi, nó chỉ là một con rắn bình thường. Hơn nữa, ta sẽ niệm chú vào cái giỏ này, không để nó chạy lung tung, ngươi đừng lo."
Vân Đoan vẫn có chút e dè, nhưng cũng tin tưởng vào lời Nghê Mạn Thiên. Dù vậy, nàng vẫn giữ khoảng cách với cái giỏ: "Được rồi, nhưng cẩn thận nhé."
Nghê Mạn Thiên gật đầu, mỉm cười: "Yên tâm, ta sẽ chăm sóc nó cẩn thận. Nếu có vấn đề gì, ta sẽ xử lý ngay."
------
Lúc cơ thể yếu đuổi, tâm trí cũng không tự chủ được mà quay lại những ký ức rất xa xôi, những thứ ngay cả hắn cũng tưởng đã bị chôn vùi dưới lớp bụi thời gian mờ nhạt.
Mùa đông nơi ấy vẫn luôn khắc nghiệt như vậy. Con người nơi đây cũng vì thế mà kiên cường, sắt đá hơn. À, quả thật nếu không đủ kiên cường đều đã ra đi, như đứa em gái nhỏ, lạnh dần trong vòng tay hắn.
Đúng rồi nhỉ, trước khi trở thành một Bạch Tử Họa như hiện tại, hắn cũng từng là một đứa bé yếu đuối như thế.
Đứa trẻ năm tuổi, gần như co ro, run rẩy trong màn tuyết dày đặc. Hắn đang được ai đó dẫn đến cây cầu đá lớn nhất làng. Lạnh quá, hắn với tay nắm lấy vạt váy người phụ nữ đang dẫn hắn đi, người phụ nữ xinh đẹp kinh khủng. Mẹ.
Mẹ hắn là người dịu dàng nhất thế gian
Dù mẹ ôm hắn nhảy xuống dòng sông Nhược Thủy lạnh thấu xương đó, bà vẫn là người dịu dàng nhất thế gian.
Giờ nghĩ lại, hình như lúc đó bà mới 17-18 tuổi gì đó. Một đứa bé, cố gồng gánh một đứa bé khác.
Hẳn là khó khăn lắm.
Binh đoàn ma quỷ tràn vào làng, cuộc chiến kéo dài khiến chúng rất cần "lương thực" và những thứ khác, họ không còn nơi nào để đi nữa.
Lúc đó chiến tranh loạn lạc khắp Lục giới, những câu chuyện như thế chẳng hề hiếm, đúng vậy. Những đau đớn trong trái tim nhỏ bé năm đó, sớm đã mờ nhạt vào những gió tanh mưa máu sau này.
Nhưng tại sao lúc này nó lại cảm thấy "mới" như vậy?
Trong màn sương mờ của ký ức, Bạch Tử Hoạ thu mình lại, biến thành con rắn trắng nhỏ bé, run rẩy giữa cái lạnh thấu xương. Cơ thể hắn rét run, và hắn tưởng như mình sẽ bị nhấn chìm trong đêm đen tuyết trắng vô tận đó.
Nhưng đột nhiên, một hơi ấm lạ kỳ len lỏi vào. Hơi ấm ấy làm tan chảy cái lạnh giá của dòng sông băng, khiến thân thể hắn như được bảo vệ, che chở. Xung quanh hắn dường như ngập tràn mùi hương hoa hồng thoang thoảng, dịu nhẹ và an ủi.
Hắn không hiểu điều gì đang xảy ra, nhưng cái cảm giác ấm áp ấy khiến nỗi đau trong lòng dịu bớt, dù chỉ một chút. Trong cơn mê man, hắn không thể phân biệt được đó là thực hay chỉ là một giấc mơ, nhưng hắn cảm nhận rõ ràng rằng có ai đó, hoặc thứ gì đó, đang giúp hắn vượt qua giây phút này.
Lời của tác giả: Trong tiểu thuyết gốc, Bạch Tử Họa không được Fresh Quả Quả nhắc đến background. Trong fic này của mình, mình sẽ cố gắng xây dựng một quá khứ đủ bình thường, nhưng cũng đủ vững chãi để tạo nên đạo tâm của một người suốt mấy trăm năm gánh vác Tu tiên giới. Khụ, trước mắt thì mong muốn như thế.