Tối đó, Nghê Mạn Thiên nằm trên giường, cố gắng nhắm mắt mà đầu óc cứ trôi dạt về những hình ảnh kinh hoàng. Trong giấc mơ, nàng thấy mình đứng giữa Vạn Phúc Cung, nơi mà các đệ tử Mao Sơn bị tàn sát. Khắp nơi chỉ toàn là máu. Tiếng gào thét của những người bị thương và ánh mắt vô hồn của những đệ tử đã gục ngã ám ảnh nàng.
Trong giấc mơ hỗn loạn đó, hình ảnh Hải Dương biểu ca hiện lên rõ ràng. Biểu ca cười với nàng như ngày nào, nhưng rồi gương mặt hắn nhòa đi, biến mất trong làn khói xám. Tiếng hạc bay qua bầu trời tối đen như than. Tiếp đó, hình ảnh chiếc đèn l*иg con thỏ lắc lư trong tay nàng lại xuất hiện. Đèn l*иg đỏ rực sáng giữa không gian u ám, nhưng ánh sáng ấy nhanh chóng tắt ngúm, để lại chỉ còn bóng tối. Cảm giác mất mát ấy lại trào lên như cơn sóng cuộn.
Nghê Mạn Thiên thức dậy với cảm giác mệt mỏi như chưa từng ngủ. Đôi mắt nàng nặng trĩu, trong lòng nặng nề như có một tảng đá đè lên.
.
.
.
Nàng và Vân Đoan lên lớp, tính ra đây là tròn một tháng kể từ khi bắt đầu đến Trường Lưu. Như thường lệ, đám đệ tử thường hỏi bài nàng cũng bắt đầu vây quanh. Người xì xầm vẫn tiếp tục xì xầm, có thêm là một cô bé gầy gầy khoảng 12 tuổi trên đầu có hai chỏm tóc như bánh bao đang thì thầm với Khinh Thuỷ, mắt thì nhìn nàng. Xem ra cuối cùng Khinh Thuỷ cũng kiếm được bạn thân rồi.
Cũng thật buồn cười, những chuyện kì lạ hầu như đều xảy ra trong tiết Lịch Sử Lục Giới. Như tuần trước là Tôn Thượng dẫn Sóc Phong tới, tuần này là cô bé tân đệ tử Tôn Thượng mới nhặt được tên là Hoa Thiên Cốt kia. Hoa Thiên Cốt ngày đầu lên lớp đã ngủ gật ngay trước mắt tiên sư. Ai mà nhìn nổi cũng lạ. Đào Ông vốn không cần học trò cái gì cũng biết nhưng lại cực kì coi trọng thái độ học tập, liền lôi nàng ta dậy hỏi bài. Thật ngạc nhiên là nàng ta vẫn trả lời được trôi chảy. Đầu tiên là thứ tự cung vật dựa theo cấp bậc tiên nhân, sau đó là cấp bậc tiên giới. Nếu chỉ đến thế thôi thì cũng không nói đi, xem như là Hoa Thiên Cốt đã từng được học như nàng. Nhưng chuyện chỉ xảy ra khi Đào Ông hỏi tiếp đến thượng cổ thần khí. Nàng ta chỉ kể tên 15 thần khí rồi nói Đá Nữ Oa đã vỡ, trong số 16 món chỉ còn 9 món các phái có thể bảo vệ, còn có Xích Thuyên Thiên bị lấy mất rồi. Mọi người đều sửng sốt.
Phải nói rằng tin tức về thập phương Thần Khí đều là bí mật cực kì quan trọng, bình thường mọi người còn hạn chế thảo luận. Cha nàng nói cho nàng về việc mất Xích Thuyên Thiên cũng là bức thư được huỷ đi ngay lập tức sau khi đọc, có Bùa Trung Tín bảo vệ, nói gì dám nói cái nào còn, cái nào mất, phái nào giữ cái nào? Tai vách mạch rừng, chắc gì trong này không có gián điệp hoặc những kẻ dám bán thông tin đổi lấy lợi ích?
Quả nhiên nói xong, Hoa Thiên Cốt liền bị Đào Ông xách đi gặp Tam Tôn ngay lập tức. Nghê Mạn Thiên nhìn theo mà không thể không giật giật khoé mắt. Có hai trường hợp có thể xảy ra. Một là nàng ta nói bừa, đấy là tội nói dối, hai là nàng ta nói thật, thì lại là quá ngây thơ và thiếu hiểu biết. Chỉ có điều, biết được những thông tin quan trọng như vậy, lai lịch nàng ta chắc chắn không tầm thường. Xem ra những ngày tháng sau này lại thêm phần náo nhiệt rồi đây.
Không biết Tam Tôn đã thảo luận cái gì với nàng ta, mãi đến tiết ngự kiếm Hoa Thiên Cốt mới trở lại lớp học, khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía nàng. Cả lớp có chút mong đợi rằng cô bé này sẽ là thiên tài như Sóc Phong, dẫu sao cũng đều là do Tôn Thượng đích thân mang về. Nhưng mọi sự mong đợi nhanh chóng tắt lịm. Hoa Thiên Cốt chẳng có biểu hiện gì đặc biệt hơn các đệ tử lớp Quý khác.
Nghê Mạn Thiên nhìn Hoa Thiên Cốt với một cái liếc nhẹ, trong lòng không có mấy ấn tượng. Nghê Mạn Thiên không để mình bị phân tâm thêm nữa, nàng quay lại tập trung vào việc luyện tập ngự kiếm.
"Phải rèn luyện căn bản," nàng thầm nhắc nhở bản thân, nhớ lại những lời dạy của cha. Từ nhỏ, cha nàng luôn nhấn mạnh tầm quan trọng của các kỹ năng cơ bản. Dù nàng đã luyện tập ngự kiếm từ lâu, cha luôn nhắc nhở rằng căn bản là gốc rễ của mọi thành công. "Dù đã tốt đến đâu, luôn phải ôn lại căn bản," ông thường nói. "Cho đến khi kỹ năng đó trở thành một phần của thân thể, một phần của hơi thở."
Nghê Mạn Thiên dồn hết tâm sức vào việc làm chủ thanh kiếm dưới chân, cảm nhận sự điều khiển mượt mà, giữ thăng bằng ổn định trong mọi tình huống. Nàng nhớ lại những lần cha đưa nàng đi tập luyện trong những cơn gió dữ dội hay những lúc phải đối phó với các trận cuồng phong bất chợt, tất cả để rèn luyện cho nàng một khả năng điều khiển ngự kiếm vững vàng bất kể hoàn cảnh.
Trong khi những người khác đang loay hoay làm quen với cảm giác đứng trên thanh kiếm, Nghê Mạn Thiên đã bay lượn một cách uyển chuyển, thậm chí có thể thực hiện một vài động tác chuyển hướng gọn gàng mà không hề bị mất cân bằng. Nàng không để ý đến những ánh mắt ngưỡng mộ hay xì xầm xung quanh, mà chỉ tập trung vào việc rèn luyện sự thuần thục của mình. "Cơ bản, cơ bản, cơ bản," nàng thầm nhắc lại.
Sau khi luyện tập xong, đôi mắt nàng quét một vòng quanh sân tập, và vô tình bắt gặp Sóc Phong đang bay lượn tự do trên thanh kiếm của mình. Hắn ta không chỉ bay với tốc độ đáng kinh ngạc mà còn thực hiện những động tác uyển chuyển một cách tự nhiên, không chút khó khăn. Sự thiên tài của Sóc Phong đã không ít lần khiến nàng thầm ganh tị, và cũng kí©ɧ ŧɧí©ɧ mong muốn tranh tài của nàng.
Một ý tưởng táo bạo đột nhiên lóe lên trong đầu Nghê Mạn Thiên.
"Đã đến lúc thử sức với hắn ta rồi," nàng nghĩ. Dù biết Sóc Phong là một đối thủ không dễ dàng, nhưng càng như vậy, niềm phấn khích và mong muốn chinh phục càng trỗi dậy mạnh mẽ hơn.
Nàng bay lên cao, điều khiển thanh kiếm của mình tiến gần Sóc Phong, đôi mắt nàng ánh lên sự tự tin và quyết tâm. Khi chỉ còn cách vài bước, nàng cất giọng, giọng điệu không hẳn là thách thức nhưng rõ ràng là một lời mời:
"Sóc Phong, ngươi có muốn so tài ngự kiếm không?"
Những đệ tử xung quanh dường như cũng cảm nhận được bầu không khí kịch tính, ánh mắt của họ đổ dồn về phía hai người, chờ đợi xem Sóc Phong sẽ đáp lại thế nào.
Sóc Phong nhìn thẳng vào Nghê Mạn Thiên trong vài giây, ánh mắt thản nhiên, không biểu hiện rõ cảm xúc. Không nói lời nào, hắn lặng lẽ xoay người, điều khiển thanh kiếm dưới chân và bay đi, bỏ lại Nghê Mạn Thiên đứng lơ lửng giữa không trung, mặt nàng thoáng chốc sững lại vì bất ngờ.
Nghê Mạn Thiên chưng hửng, không thể tin được rằng Sóc Phong lại có thể thản nhiên phớt lờ lời thách đấu của nàng như vậy. Mọi người xung quanh nhìn theo, có chút bối rối, còn nàng thì ngượng ngùng. Một làn gió nhẹ thổi qua, khiến nàng cảm thấy có chút xấu hổ vì bị từ chối công khai trước mặt các đệ tử khác.
------
Hoa Thiên Cốt kia hoá ra là một trường hợp đặc biệt. Nàng ta không giống như những người khác - không phải là người nổi bật trong các buổi thực hành, nhưng lại là một thiên tài về mặt lý thuyết. Những giờ học lý thuyết, mặc dù nàng thường xuyên ngủ gật, nhưng khi tiên sư gọi lên hỏi bài thì nàng trả lời lưu loát, chính xác đến khó tin. Đệ tử khác có khi còn phải tra cứu sách vở, nhưng Hoa Thiên Cốt lại nắm vững mọi thứ như thể đã học thuộc từ trước. Điều này khiến cho cả lớp vừa tò mò, vừa khó hiểu.
Tuy nhiên, đối với các tiên sư, điều này không hề được xem là ưu điểm. Nàng có thể biết tất cả, nhưng cái cách nàng không để tâm đến bài giảng khiến một số tiên sư cảm thấy khó chịu. Nghĩ mà xem, một người đang giảng bài nhiệt huyết mà quay xuống lại thấy học trò đang ngủ gật, không quan tâm đến bài giảng của mình thì liệu ai mà vui cho nổi?
Mà chẳng hiểu bằng cách thần kì nào đó, Hoa Thiên Cốt gia nhập đội đánh giá nàng, chủ yếu là với Khinh Thuỷ. Cũng chưa làm gì quá đáng, có lẽ là họ bà tám thôi nhưng cái ánh mắt đó làm nàng thoải mái không nổi. Có ai lại thích người khác săm soi mình?
Trên đời có một số người làm nàng kính sợ mà chẳng cần lý do, ví dụ Như Tôn Thượng, có người làm nàng vừa gặp đã có thiện cảm, như Vân Đoan. Từ nay có lẽ có thêm những người có thiện cảm không nổi, như Hoa Thiên Cốt. Nghê Mạn Thiên cũng không hiểu lắm, chỉ là giống như một loại trực giác thiên tính nào đó mách bảo đừng dây dưa. Thôi, có lẽ là số mệnh đi.
Cũng may là ở Trường Lưu Sơn, có đến mười tiên ban dành cho tân đệ tử, và Nghê Mạn Thiên chỉ học chung với Hoa Thiên Cốt ở bốn môn trong tổng số hai mươi năm môn học trong tuần. Không phải ngày nào cũng phải đối mặt với Hoa Thiên Cốt hay Khinh Thủy, nàng cũng nhẹ nhõm phần nào.
------
Giờ học Tiên Dược Và Trị Liệu luôn thu hút sự chú ý của Nghê Mạn Thiên, không chỉ vì đây là môn học quan trọng, mà còn vì nàng có quyển sách đặc biệt đã mua được từ chợ Ba Lâm, trong đó ghi chép rất nhiều kiến thức thú vị. Hôm đó, Đề Lan, vị tiên sư xinh đẹp nhưng có giọng nói không giống giao diện cho lắm, giao cho mỗi nhóm đệ tử một con thỏ để thí nghiệm.
Đề Lan từng là một tiên nhân xuất chúng, người đã từng đi khắp nơi, đánh đông dẹp tây trong nhiều cuộc giao chiến. Nhưng một trận chiến quá ác liệt đã khiến nàng bị chấn thương nặng, tổn thương khí lực. Giờ đây, nàng không thể vận khí như xưa, vì thế mới được phân công dạy môn Tiên Dược và Trị Liệu.
Nhiệm vụ của họ là ra vườn thảo dược tìm hái cây Mao Thất rồi quan sát phản ứng của con thỏ khi ăn. Mao Thất là loại cây khiến lông động vật rụng hết khi ăn phải. Nghê Mạn Thiên cẩn thận đưa con thỏ của mình lại gần cây Mao Thất mà nàng và Vân Đoan vừa đi lấy về. Nó nhút nhát ngửi một lúc, rồi bắt đầu ăn vài chiếc lá. Sau một lát, lớp lông mềm mượt của nó bắt đầu rụng dần, để lộ lớp da trơn bóng.
Vân Đoan nhìn cảnh tượng đó mà bật cười, "Trông nó thật đáng thương quá."
Nghê Mạn Thiên vừa mải mê quan sát vừa lẩm bẩm, "Mao Thất này khá giống với loại ta đã đọc trong sách. Còn nếu kết hợp với Xích Dược, tác động của nó sẽ không chỉ làm rụng lông, mà còn tẩy sạch mọi độc tố tích tụ trong cơ thể. Quả nhiên là dược liệu lợi hại."
Mọi chuyện đang diễn ra bình thường, nhưng bỗng nhiên, con thỏ của hai đệ tử lớp Mậu ở bàn bên trở nên cuồng loạn. Nó nhảy tung lên, đạp phá mọi thứ xung quanh. Đề Lan lập tức quát lớn:
"Đồ ngốc! Các ngươi lấy nhầm cỏ Triêu Dại rồi!"
Nghê Mạn Thiên ngay lập tức nhớ lại đoạn trong sách mà nàng đã đọc. Cỏ Triêu Dại, một loại thảo dược độc, không chỉ khiến động vật trở nên điên cuồng, mà còn có khả năng lây lan phản ứng cuồng loạn sang các con vật khác trong bán kính 20 thước.
Mọi thứ trở nên hỗn loạn. Đám thỏ trong lớp bắt đầu chạy nhảy điên cuồng, đạp phá mọi thứ. Các đệ tử bị cuốn theo cảnh tượng hoảng loạn. Tình hình đã vượt ngoài tầm kiểm soát. Những con thỏ khác cũng bắt đầu bị ảnh hưởng, chúng lao vào nhau và đám đệ tử khắp lớp bắt đầu hoảng hốt. Nghê Mạn Thiên vội vã đứng dậy, lục trong tay áo tìm kiếm bùa chú, nhưng những con thỏ đang loạn lên khiến các đệ tử xung quanh bị phân tâm.
Một con thỏ trong cơn cuồng loạn đột nhiên đánh hơi thấy mùi từ túi áo của Vân Đoan, nơi Chi Chi đang núp kỹ. Con thỏ không chần chừ mà nhảy chồm lên người Vân Đoan, khiến nàng thét lên hoảng hốt.
Nghê Mạn Thiên thấy tình hình nguy cấp, không nghĩ ngợi gì nhiều, liền túm lấy con thỏ định ngăn nó lại. Tuy nhiên, nó đã trở nên quá hung dữ. Móng vuốt sắc nhọn của nó vung lên, cào qua má của Nghê Mạn Thiên một đường bỏng rát.
Cơn đau đột ngột làm Nghê Mạn Thiên khựng lại, cảm nhận được dòng máu ấm chảy ra từ vết cào. Nhưng nàng không có thời gian để quan tâm đến vết thương. Cố gắng giữ chặt con thỏ, nàng xoay người nhanh chóng quăng nó vào góc xa, tránh khỏi Vân Đoan và Chi Chi.
"Vân Đoan! Ngươi có sao không?" Nghê Mạn Thiên vừa thở gấp vừa hỏi.
Vân Đoan, dù run rẩy, cũng cố giữ bình tĩnh:
"Ta không sao... Nhưng Chi Chi đang sợ hãi."
Lớp học càng lúc càng hỗn loạn, với tiếng thỏ chạy loạn và đám đệ tử gào thét vì hoảng sợ. Đề Lan cũng không thể giữ được trật tự, liên tục hét lớn bảo mọi người dùng định thân phù, nhưng chẳng ai nghe rõ nữa trong cảnh hỗn độn này. Nếu nàng không bị thương, có lẽ sẽ không bất lực như vậy...
Bỗng nhiên, những con thỏ đang nhảy nhót điên cuồng bỗng bị giữ lại giữa không trung, như thể một lực vô hình đã đình chỉ tất cả mọi hành động của chúng. Cả lớp học lúc này mới từ từ ổn định lại, các đệ tử ngỡ ngàng và rối loạn, ngừng la hét và nhìn quanh.
Nghê Mạn Thiên sờ nhẹ lên má mình, cảm nhận vết cào rát bỏng. Cơn đau âm ỉ khiến nàng bất giác cảm thấy tủi thân. Máu vẫn còn chảy nhẹ, và nàng biết chắc vết thương này sẽ để lại dấu vết. Vừa đau vừa kinh hãi, nước mắt dường như trực chào nhưng nàng vẫn cố gắng kìm lại, không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt mọi người.
Đột nhiên, nàng ngẩng lên và nhận ra người đứng ở cửa lớp. Tôn Thượng Bạch Tử Hoạ, với dáng vẻ uy nghiêm và ánh mắt lạnh lùng, vầng trán có ấn ký chưởng môn đỏ sẫm đang nhíu lại quan sát tất cả. Chính hắn là người đã sử dụng phép thuật để định thân đám thỏ điên loạn này. Không khí lập tức trở nên căng thẳng và trang trọng, ai nấy đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẳm của người.
Nghê Mạn Thiên khẽ chạm tay lên má, cúi đầu chào Tôn Thượng. Trong lòng nàng có chút lo lắng pha lẫn tôn kính, đồng thời không thể không tự hỏi, hắn có thấy sự yếu đuối thoáng qua trên khuôn mặt nàng không.
Tôn Thượng đứng giữa cửa lớp, ánh mắt sắc lạnh quét qua từng đệ tử, khiến ai nấy đều cảm thấy áp lực không nhỏ. Giọng hắn vang lên lạnh lùng mà nghiêm khắc: "Các ngươi một nửa là đệ tử lớp Giáp, vậy mà không ai nhớ ra mình có thể dùng pháp thuật để giải quyết tình huống này?"
Các đệ tử cúi đầu, mặt đỏ lên vì xấu hổ. Đúng là họ đã được học pháp thuật, nhưng mới chỉ là lý thuyết, còn khả năng thực hành vẫn còn hạn chế. Một phần vì chưa đủ tự tin, phần khác vì tư duy của họ còn quá non nớt và máy móc, chưa biết ứng biến linh hoạt trong những tình huống bất ngờ. Tiên môn tuy truyền dạy họ kiến thức, nhưng để sử dụng thành thạo pháp thuật trong thực tế lại là một chuyện khác.
Lớp học này nằm gần mé ngoài Đại Điện, vì vậy khi nghe thấy sự hỗn loạn, Tôn Thượng có lẽ đã tiện đường ghé qua xem xét. Hắn nhìn vào sự lộn xộn vừa xảy ra, không giấu nổi sự thất vọng. Các đệ tử, vốn đã quen thuộc với lý thuyết, nhưng trong tình huống này lại bị bối rối và lúng túng, không biết phải làm thế nào.
"Có ai bị thương không?" Tôn Thượng lại hỏi, mọi người nhìn quanh, xem ra không có ai bị thương nghiêm trọng, rồi Vân Đoan đáp: "Bẩm Tôn Thượng, Nghê Mạn Thiên bảo vệ đệ tử nên bị thỏ phát dại cào vào má."
Tôn Thượng bước mấy bước đến trước mặt Nghê Mạn Thiên. Nàng không dám ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt lạc vào chân hắn và bỗng nhiên có một suy nghĩ vô lý bất chợt lóe lên trong đầu: chân hắn thật dài, bước ba bước là hết nửa căn phòng.
"Cho ta xem," giọng Tôn Thượng vang lên, trầm và điềm tĩnh. Nghê Mạn Thiên hơi ngẩng đầu lên, đưa chiếc má bị thương ra, ánh mắt nàng lướt nhanh từ đôi giày đến cổ áo của Tôn Thượng, không dám đối diện với ánh nhìn của hắn. Một mùi hương thanh nhã, giống như sự pha trộn kì lạ giữa mùi những trang sách mới và mùi của hoa anh đào mùa xuân. Tim nàng đập nhanh, hơi thở nhẹ nhàng như có như không của Tôn Thượng dường như làm không gian xung quanh tĩnh lại. Đột nhiên, nàng cảm thấy như có ngàn con bướm đang bay trong bụng mình, cảm giác lạ lẫm chưa từng trải qua.
Tôn Thượng lặng lẽ quan sát vết thương, rồi nhấc tay lên. Một luồng khí ấm áp từ lòng bàn tay hắn tỏa ra, nhẹ nhàng chạm vào má nàng. Vết thương dần dịu lại và biến mất, như chưa từng tồn tại.
"Bị động vật phát dại cào có thể lây bệnh nếu các ngươi chưa có khả năng miễn dịch," Tôn Thượng nói, giọng vừa nhẹ vừa dứt khoát. "Sau giờ học, tất cả đến Y Dược Các lấy thuốc."
Hắn dừng lại một lúc, đôi mắt nhìn khắp các đệ tử trong phòng rồi nghiêm giọng tiếp lời: "Các ngươi thân là đệ tử tiên môn, phải học cách gánh vác và xử lý tình huống. Không phải lúc nào ma giới tấn công cũng báo trước cho các ngươi."
Đề Lan tiến lên trước nhận lỗi, cúi đầu sâu: "Bẩm Tôn Thượng, lỗi do ta không kiểm soát được tình hình."
Tôn Thượng rũ mắt nhìn nàng, giọng nói không mang theo chút trách mắng nào, chỉ là lời ra lệnh: "Ngươi đến Giới Luật Các quỳ nửa canh giờ là được."
Rồi hắn quay sang đám đệ tử đang đứng rụt rè, ra lệnh: "Còn các ngươi, mỗi người chép mười lần công dụng và cách phân biệt cỏ Triêu Dại và cỏ Mao Thất."
Đám đệ tử cúi đầu dạ vâng, không ai dám phản đối. Sau đó, Tôn Thượng xoay người rời đi, để lại một không gian tĩnh lặng với sự nể sợ còn vương trên mặt từng người.
.
.
.
Hết giờ học, đám đệ tử của hai lớp Giáp và Mậu lục đυ.c nối đuôi nhau đến Y Dược Các để nhận thuốc theo lệnh của Tôn Thượng. Sau khi nhận thuốc, mọi người ngoan ngoãn trở về phòng để bắt đầu chép phạt.
Trên đường trở về, Vân Đoan bước sát bên Nghê Mạn Thiên, vẻ mặt đầy áy náy. Nàng cúi đầu, khẽ nói: "Mạn Thiên, xin lỗi. Vì ta mà ngươi bị thương."
Nghê Mạn Thiên lắc đầu, khẽ cười: "Không sao đâu. Ta cũng là tiện tay thôi."
Hai người quay về phòng, mỗi người ngồi xuống bàn của mình, bắt đầu cắm cúi chép phạt. Vân Đoan vừa viết vừa ngẩng đầu lên, thở dài rồi nói:
"Tôn Thượng cũng không có lạnh lùng như vẻ ngoài nhỉ. Hắn thấy hỗn loạn liền sang dẹp ngay, dù có phạt nhưng cũng không quên dặn chúng ta đi lấy thuốc. Còn kịp thời chữa cho ngươi nữa, nếu chậm trễ mà để lại sẹo thì ta thấy có lỗi chết mất."
Nghê Mạn Thiên ngừng bút, cười nhẹ: "Phải rồi, ta cũng ngạc nhiên. Tưởng hắn chỉ là người nghiêm khắc, ai ngờ lại quan tâm đến vậy. Còn vết thương... Đừng lo, có Tôn Thượng ra tay thì làm gì để lại sẹo chứ!"
Nghê Mạn Thiên ngồi lặng, bút trong tay chậm rãi ngừng lại. Trong tâm trí nàng, khoảnh khắc Tôn Thượng chữa lành cho mình hiện ra rõ ràng hơn bao giờ hết. Khi bàn tay hắn áp gần vết thương, luồng khí ấm áp truyền qua, mang theo một cảm giác yên bình và an toàn kỳ lạ. Vết rát bỏng dịu đi trong khoảnh khắc.
Lòng nàng đột nhiên có chút lao xao. Những ngón tay chạm nhẹ lên má, nơi vết thương đã biến mất, nhưng sự xao động trong lòng thì còn đó.