Sau Khi Ngủ Chung Ta Bị Huynh Kế Âm Thầm Thèm Khát

Chương 13

Sau khi tỉnh mộng vẫn tự hỏi vì sao bản thân lại uống rượu có thuốc.

Khi ấy, nàng vừa hay tin mình không phải con gái ruột của di nương, trong lòng cảm thấy mất mát. Thẩm Mông để giúp nàng giải khuây đã hẹn nàng cùng đi dự yến hội thưởng mai phẩm trà.

Nhưng tại yến hội, nàng gặp phải nữ nhi nhà họ Ngụy – Ngụy Minh Nguyệt. Ngụy Minh Nguyệt vốn từ lâu đã thầm thương trộm nhớ Lâu Tử Tư, kiếp trước cũng chính vì Ngụy Minh Nguyệt mà nàng và Lâu Tử Tư đã hủy hôn.

Kiếp này, dù nàng đã sớm đề phòng, sự việc đời trước không xảy ra, nhưng không ngờ Ngụy Minh Nguyệt vẫn hạ thuốc, chỉ là từ hạ thuốc cho Lâu Tử Tư nay chuyển sang nàng.

Tại yến tiệc, nàng vô ý uống phải rượu có thuốc, nàng cảm thấy không ổn liền giả vờ say rượu để tỳ nữ dìu đến biệt viện rồi nhân cơ hội trốn thoát.

Hoàng hôn buông xuống, nàng lảo đảo bước xuống xe ngựa. Xa phu thấy nàng say không nhẹ nên ngỏ ý muốn tìm người đưa nàng về.

Do tác dụng của thuốc trong người đang phát tác, nàng lắc đầu từ chối, tự mình đi từ cổng nam vào trong viện.

Sắc trời mờ tối, nàng không phân biệt được phương hướng, không biết sao lại đi nhầm vào viện khác.

Có lẽ vì hồi nhỏ nàng thường qua đây, nên lúc ý thức đã mơ hồ chỉ nghĩ mình đi đúng phòng, nàng liền cởi ngoại bào rồi nằm lên giường.

Vào lúc nàng bị dược tính hành hạ đến thần trí mơ hồ, một thanh niên đẩy cửa bước vào, hắn ngửi thấy trong phòng nồng nặc mùi rượu, cùng tiếng khóc nức nở của nữ tử. Ánh mắt hắn trầm xuống, mi tâm mang theo bóng tối lạnh lẽo.

Hắn bước tới đứng trước giường, cúi mắt nhìn nữ tử chỉ mặc trung y mỏng manh. Làn da nàng trắng như tuyết tựa như rắc một lớp phấn mỏng. Ánh mắt nàng chứa sương mù, vừa kiều mị lại vừa ngậm lệ.

Nàng khó chịu run rẩy cả người, hoàn toàn bị dược tính nuốt chửng, nơi đuôi mắt ánh lên một tia phong tình phóng đãng:

"A huynh..."

Nàng hoàn toàn không hay biết bản thân lúc này trông ra sao, bàn tay trắng ngọc vòng lên ôm lấy chiếc gối mềm mại phía trước, vì nóng nực mà y phục trên người chỉ còn lại chiếc váy xếp ly trắng như tuyết.

Chiếc váy trắng ấy cũng vì động tác của nàng mà xô lệch, dồn hết về chiếc eo nhỏ nhắn.

Làn da mềm mại của nữ tử trắng mịn đến chói mắt.

"A huynh, cứu muội..."

Nàng khóc rất đáng thương, giống như trước đây mỗi lần chịu ấm ức ngồi trong góc, thấy hắn tới liền nhìn hắn với ánh mắt vừa dựa dẫm vừa khao khát gần gũi.

Nhưng thanh niên làm như không thấy khát vọng của nàng lúc này, chỉ ngồi xuống mép giường, hàng mi dài rủ xuống che đi ánh mắt thâm trầm.

"A huynh, a huynh..." Nàng giống như một hồ ly xinh đẹp mới hóa hình, kiều diễm bò lên đùi hắn, bám lấy vai hắn, chủ động tựa người mềm nhũn vào lòng hắn. Ngoài tiếng nức nở khe khẽ, nàng không thốt được điều gì khác.

Hắn vừa trở về từ bên ngoài nên mang theo hơi lạnh của ánh trăng, cùng mùi thơm nhàn nhạt của trà hoa ẩn trong tuyết.

Nàng như kẻ nghiện gấp gáp áp sát cổ hắn thở dồn dập.

Hơn nữa nàng cũng thích ôm lấy hắn, bàn tay nóng bỏng của hắn đặt trên eo nàng dịu dàng vuốt ve, kéo nàng mỗi lúc một gần hơn. Cảm giác mất thăng bằng liên tiếp tràn lên từ sống lưng nàng.

"A huynh..."

Gương mặt đỏ bừng của nàng áp lên cổ hắn, theo động tác dịu dàng vuốt ve của hắn mà vừa thở nhẹ vừa thổn thức, phóng túng xem hắn như vật giúp nàng giải thoát.

Nam nhân không hề ngăn cản khiến nàng càng thêm lớn mật, thậm chí tay nhỏ vươn xuống nắm lấy thứ có thể giúp nàng thoải mái hơn.

Toàn thân hắn rõ ràng run lên, tiếng thở nặng nề thoát ra từ đôi môi mỏng. Ngay sau đó, hắn mạnh mẽ giữ chặt cổ tay nàng ghìm xuống không cho nhúc nhích.

Trong bóng tối, ánh mắt hắn nhìn nàng chưa từng có sự tàn bạo như lúc này:

"Muội có biết mình đang làm gì không?"

Thiếu nữ bị dược tính chi phối hoàn toàn, đã sớm hóa thành yêu tinh quyến rũ nơi biển sâu.

Nàng ngây thơ liếʍ môi, ánh mắt lộ vẻ hồn nhiên vô tội:

"Biết, bắt cá mà..."

Dứt lời, nàng lại ấm ức cúi đầu thút thít nói:

"Con cá này tuy dễ bắt, nhưng nóng quá, to quá, muội bắt không nổi. A huynh giúp muội một tay được không?"

"..."

"Không tốt lắm." Hắn im lặng một lát rồi từ chối, thậm chí muốn giấu đi con cá mà nàng đang nắm lấy.

Mạnh Sản Âm hoảng hốt, ngay khi sắp mất con cá, nàng vội dùng cả tay lẫn chân ngăn chặn kẻ định cướp cá của mình.

"Đừng hòng cướp cá của muội!" Nàng toàn thân mềm nhũn, hơi thở hỗn loạn, lời nói chẳng chút uy hϊếp nào.

Với dáng vẻ ấy, nàng không thể ngăn cản hắn đoạt cá.

Nỗi khó chịu trong cơ thể cùng cảm giác bị cướp cá, tất cả hóa thành ấm ức dâng trào trong lòng nàng, nước mắt rơi lã chã lên mặt hắn.

"Vì muội không phải muội muội của a huynh, vì muội không họ Tức, vì... muội là giả, nên a huynh không thích muội nữa đúng không?"

Mọi người đều cười nhạo nàng, ngay cả người duy nhất nàng muốn gả cũng bị người khác muốn cướp.

Nàng khóc đến nỗi không thở nổi, hốc mắt đỏ hoe, cơ thể run rẩy quỳ ngồi ở đó.

Người đàn ông nắm tay nàng khựng lại, dường như mềm lòng.

Nhận ra hắn đã dao động, nàng nhân cơ hội ngẩng khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, ánh mắt cầu khẩn nhìn hắn hứa hẹn: "Một chút thôi, chỉ đυ.ng một chút rồi muội sẽ buông ra..."

Chỉ một chút thôi...

Nàng nói là một chút thôi.

Ánh mắt hắn bị một lớp sương mù che đi, từ từ buông tay nàng, ngầm chấp nhận để nàng ngồi trên người mình mà làm bừa, đùa bỡn hắn.

Không còn bị kiềm chế, nàng càng vui mừng, càng buông thả, cuối cùng mất kiểm soát, chẳng ai biết kết cục thế nào.

Ánh mắt chàng trai chìm trong du͙© vọиɠ, dù là trong mơ cũng hiện rõ ràng như thế.

Như vết mực loang, sự nhẫn nhịn hoàn toàn sụp đổ, trong bóng tối xé toạc lớp vỏ nho nhã lộ ra bản chất hung bạo và tham lam.

Hắn chăm chú nhìn thiếu nữ đang tùy ý làm bừa, khống chế khoảng cách giữa hai người. Trong biểu cảm lúc dễ chịu lúc chịu không nổi của nàng, hắn nắm lấy cằm nhọn của nàng.

Trong giấc mộng, hồng loan* lay động, mùi hương ám muội, không khí vương vấn du͙© vọиɠ khiến người ta đỏ mặt tim đập.

* là một con chim thần tiên màu đỏ trong thần thoại và truyền thuyết Trung Quốc, là biểu tượng ngôi sao may mắn được các nhà chiêm tinh cho là ám chỉ hôn nhân và những sự kiện hạnh phúc giữa những người sở hữu được nó.

"Nhớ kỹ, đêm nay... là muội đã trêu chọc a huynh trước."

Giọng nói đứt quãng xen lẫn tiếng thở hổn hển của hắn vang lên bên tai nàng, gợi lên cơn ngứa ngáy trong lòng nàng, nhưng nàng hoàn toàn không nghe rõ hắn lúc ấy đã nói gì.