Sau Khi Ngủ Chung Ta Bị Huynh Kế Âm Thầm Thèm Khát

Chương 10

"Thiền Nhi, muội thực sự yêu y sao?" Hắn khẽ nỉ non, "Muội có nhớ hoa văn trên vạt áo y, phụ kiện bên hông, hay y uống ngụm trà vào lúc nào không?"

Nàng không nhớ ra được.

Ngay từ đầu, toàn bộ sự chú ý của nàng đều đặt lên Tức Phù Miểu. Nàng cố ý thể hiện tình ý với Lâu Tử Tư trước mặt hắn, mong hắn thấy khó mà tự rút lui. Vì vậy ngay cả y phục Lâu Tử Tư mặc cái gì nàng cũng chẳng để tâm.

Có lẽ vẫn là bộ trường sam màu xanh như thường ngày, hoặc có thể là không.

Nhưng dù thế nào nàng cũng không thể thừa nhận rằng mình không nhớ ra được.

Bởi hắn đang dùng lời lẽ để mê hoặc độc độc nàng, cố ép ý nghĩ rằng nàng không yêu Lâu Tử Tư vào sâu trong tâm thức.

"Muội không yêu y, muội chỉ yêu chính mình mà thôi…"

Hơi thở của hắn trở nên nặng nề, những nụ hôn ẩm ướt dần lướt qua vành tai, trượt xuống cần cổ, để lại những vết đỏ diễm lệ.

Hắn cố tình mυ'ŧ mạnh để lại cơn đau rõ rệt. Nàng khẽ hít sâu, không chịu nổi mà giơ tay đẩy hắn ra, nhưng cánh tay đang ôm siết trước ngực nàng vẫn không hề lay động.

Nàng như bị dây leo trói chặt không cách nào cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn con thú dữ đầy tham lam và tàn nhẫn đang bộc lộ sự thèm khát trước mặt.

"Thiền Nhi chẳng qua vì đã hứa hôn với y từ nhỏ, không muốn để mối tình thanh mai trúc mã này kết thúc dang dở mà thôi." Hắn nhướng đôi mắt đỏ nhạt ngậm cười. "Dù đổi lại là ai khác, muội cũng sẽ nghĩ rằng mình yêu người đó."

Hắn là người nhìn nàng lớn lên, mọi điều thuộc về nàng hắn đều biết rõ nhất.

Thật sự nếu đổi lại là ai khác, có lẽ nàng cũng sẽ chấp nhận gả, bởi nàng chẳng còn lựa chọn nào khác.

Nhưng người nào cũng không thể là Lâu Tử Tư. Cho dù nàng thực sự không yêu y sâu sắc, mối tình thanh mai trúc mã từ thuở nhỏ ấy vẫn khiến nàng quan tâm đến người này quá mức.

Hắn không thể để nàng để tâm đến người đàn ông khác như vậy.

Nàng chỉ có thể thuộc về hắn.

Người thanh niên cúi đầu, dùng sống mũi đẩy nhẹ vạt áo nàng để lại một cánh hoa trắng hồng trên xương quai xanh trắng trẻo như dấu vết của một nốt ruồi trời sinh.

Hắn chăm chú nhìn vào vết đỏ trên làn da nàng, đôi mắt đen láy thoáng hiện chút mê loạn, tựa như bị bóng tối trong lòng nuốt chửng.

Hắn muốn đóa hoa này hoàn toàn khắc sâu trên thân thể nàng, để mọi người đều biết rằng nàng thuộc về hắn.

Hắn muốn… hoàn toàn chiếm hữu nàng.

Ý niệm tăm tối tràn ngập tràn cả ra ngoài làm mờ cả ánh mắt.

Hắn không còn kiềm chế nữa, để những suy nghĩ đó mặc sức thoát ra. Hắn cúi đầ khẽ cắn lên làn da mịn màng của nàng.

Mạnh Thiền Âm bị đau nhíu mày, hơi thở gấp gáp, giọng yếu ớt gọi hắn:

"A huynh…"

Đôi tay nàng bất giác siết chặt lấy cánh tay hắn, móng tay mượt mà sắc nhọn cắm sâu vào, máu tươi chậm rái rỉ ra.

Nhưng hắn chẳng hề sợ đau, ngược lại, nỗi đau ấy càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn thêm.

Chén trà trước mặt bị đẩy ngã, nước trà trong veo chảy xuống bàn hòa cùng những cánh hoa rơi trên phiến đá tạo thành những giọt nước long lanh.

Đôi mắt Mạnh Thiền Âm mờ sương, chóp mũi ửng đỏ đầy vẻ đáng thương. Nàng cắn môi dưới, cố chịu đựng sự quá đáng của hắn:

"Đừng… Đây là bên ngoài!"

Câu nói này khiến người đàn ông phía sau trong cơn mê loạn điên cuồng chợt dừng lại động tác.

Mắt hắn khẽ run lên, đôi hàng mi ướt đẫm, hơi thở dồn dập nắm lấy đôi vai trắng nõn mềm mại của nàng nhìn thật lâu.

Mỹ nhân trong trẻo xinh đẹp nằm trên bàn, gò má ép lên những cánh hoa đào, sắc hoa hồng nhạt tựa son tốt nhất tô điểm gò má trắng trẻo, nơi khóe mắt đọng một tia ướŧ áŧ, vẻ tủi thân được nàng thể hiện vừa khéo khiến người khác không khỏi mềm lòng.

Dù sao cũng là một tiểu thư được cưng chiều từ nhỏ, dưới ánh mắt xâm lược của hắn, nàng lộ ra một tia e sợ.

"A huynh." Nàng mở đôi mắt mờ hơi nước, giọng nói mềm mại như van nài khiến người ta thương tiếc:

"Muội biết huynh không muốn mất Thiền Nhi nên mới như vậy. Trong lòng muội vẫn luôn nhớ đến tình cảm của huynh, cả đời này không dám quên."

Dung nhan thiếu nữ đẹp đẽ, rực rỡ hơn cả hoa xuân trong rừng, ngoan ngoãn đến mức khiến hắn sinh ra du͙© vọиɠ phá hủy.

Nàng khóc thật khiến người thương xót, nhưng vẫn không quên dùng lời lẽ ngọt ngào để lấy lòng.

"Nhưng trong lòng muội, từ trước đến nay vẫn coi a huynh là một người huynh trưởng đáng kính, là người thân không muốn mất đi…"

Những lời này từ khi nàng còn nhỏ đã thường xuyên vang lên bên tai hắn, nói rằng dù hắn chỉ là kế huynh, nàng vẫn đối đãi như huynh trưởng ruột thịt.

Nay đã không còn là kế huynh, nàng chỉ đổi vài chữ, vẫn dùng lời lẽ ấy để qua loa với hắn.

Tức Phù Miểu cười khẽ, hắn nhướng mày, ngón tay vô tình lướt qua sống lưng nàng đang run rẩy: "Đã coi ta là a huynh, không muốn mất ta, vậy muội nên ở bên cạnh ta không phải sao? Sao còn nghĩ đến việc gả cho người khác?"

Vô liêm sỉ

Mạnh Thiền Âm âm thầm cắn đầu lưỡi, ánh mắt thoáng lóe lên một tia giận dữ.

Nếu không vì muốn được gả cho Tử Tư ca ca, nàng đã sớm rời khỏi Tức phủ mà không quay đầu lại.

Nén xuống cảm xúc trong lòng, nàng ngẩng lên, đôi mi dài đẫm lệ khẽ rung:

"Huynh rốt cuộc muốn muội làm thế nào?"

Nàng hỏi hắn muốn làm gì.

Thật ra, hắn muốn làm rất nhiều điều. Ví như giấu nàng ở một nơi chỉ mình hắn có thể nhìn thấy, để đôi mắt đen trắng phân minh ấy chỉ dành cho hắn, đôi môi đỏ thắm chỉ để hắn thưởng thức, và vòng eo mềm mại ấy chỉ để hắn siết chặt.

Hắn muốn khắc dấu vết của mình lên làn da xinh đẹp của nàng, muốn làm vô số điều tăm tối, chẳng thể để ánh sáng chạm đến.

Nhưng những điều đó hắn không thể nói với nàng. Nàng vốn yếu ớt, lá gan lại quá nhỏ.