Hôm sau.
Đào Uyển thức dậy khi nắng đã chói chang. Ánh sáng qua cửa sổ kính rọi thẳng xuống tấm ga giường xanh lam mềm mại.
Cô dụi mắt, đầu óc vẫn mơ màng như có sương phủ, vài hình ảnh mờ mờ thoáng qua khiến cô bối rối không biết là mơ hay thật.
Khoan... hình như tối qua cô gặp Phó Thuấn?
Đôi tay nhỏ ấn nhẹ xuống nệm, cảm giác mềm mềm làm cô thoáng tỉnh. Đang định ngó nghiêng xung quanh căn phòng lạ hoắc thì rầm, cửa mở.
Cô theo phản xạ co lại, nhưng ngay khi thấy người bước vào, cả cơ thể như được thả lỏng.
"Anh... Anh Phó Thuấn?" – Cô khẽ gọi, giọng khàn đặc.
Phó Thuấn đi tới, giọng nói trầm ấm: "Em còn thấy khó chịu không?"
“Dạ, em ổn rồi.” – Cô lí nhí trả lời.
Anh khẽ cười: “Giọng em khàn như vịt thế kia mà bảo đỡ à? Uống cái này đi, giải rượu đó.”
Đào Uyển nhận lấy, nhẹ nhàng đáp: "Cảm ơn anh."
Uống xong bát canh giải rượu, Đào Uyển liếc xuống tay áo bộ đồ ngủ của mình. Khoan đã, đây không phải là bộ cô mặc hôm qua mà?
Cô hơi ngớ người, nhưng Phó Thuấn như đọc được suy nghĩ, từ tốn: “Người giúp việc nhà anh thay đấy, đừng lo lắng.”
Đào Uyển bặm môi, cố giữ bình tĩnh: “Em đâu có lo.”
Ừ thì, không lo, nhưng hơi sốc. Mà nói thật, cô vẫn luôn tin anh.
Mẹ anh, bà Trình Minh Quân, là bạn thân chí cốt của mẹ cô. Từ hồi bé tí, cô đã biết anh rồi, nhưng hai người cũng không phải kiểu thân thiết gì.
Lần gặp gần đây nhất là một năm trước. Lúc đó, cô vừa tốt nghiệp, nổi hứng xách ba lô đi du lịch một mình và tá túc ở biệt thự trên đảo của anh hơn nửa tháng.
Mẹ anh bảo bình thường anh chẳng bao giờ về đó, cứ thoải mái mà ở. Ai ngờ, vừa mới ở được một hôm, anh đã "hạ cánh".
Và thế là... hai người bất đắc dĩ sống chung hơn nửa tháng.
Giờ gặp lại, cô không ngờ mình lại xuất hiện trước anh trong tình trạng… thảm hại như này.
Nhưng, chỉ cần nhìn thấy anh, cô cũng chẳng quan tâm nữa. Ở cạnh anh, cô luôn thấy yên tâm một cách kỳ lạ.
Thoát khỏi mớ ký ức, Đào Uyển ngẩng lên nhìn anh.
Phó Thuấn vẫn lạnh lùng, cao sang, như có cả một bức tường vô hình bao quanh. Nhưng ánh mắt anh nhìn cô lại dịu dàng đến lạ, khiến cô không cảm thấy sợ.
Anh cất giọng, nhẹ nhàng: “Nãy em ngủ, bạn em có gọi. Sợ họ lo nên anh nghe giùm. Em gọi lại cho họ đi, kẻo họ lo.”
Sự chu đáo này khiến cô bất giác nói: “Cảm ơn anh.”
Nhớ lại tối qua bỏ rơi Trì Nguyệt và Chúc Kỳ, cô vội vàng tìm điện thoại.
Phó Thuấn cúi người, lấy từ tủ bên cạnh đưa cô. Ngón tay vừa chạm nhẹ, Đào Uyển lập tức rụt lại như vừa bị giật điện.
“Anh chuẩn bị sẵn bữa sáng rồi. Xuống ăn nhé, anh chờ dưới nhà.”
“Dạ.”
Anh tinh ý tránh đi, để cô thoải mái hơn.
Đợi anh đi khuất, Đào Uyển bật điện thoại lên.
Nhóm chat toàn tin nhắn của Trì Nguyệt và Chúc Kỳ, spam như thể muốn nổ máy cô. Nhưng hai tiếng gần đây lại im re, chắc là nhờ Phó Thuấn nghe máy giúp.
Cô nhắn một câu:
[Tớ ổn rồi.]
Chúc Kỳ phản hồi ngay lập tức: [Cậu tỉnh rồi hả?! Có biết tớ với Trì Nguyệt lo muốn điên không?!]
Chỉ nhìn dấu chấm than thôi cũng biết cô nàng đang sôi máu cỡ nào.
Trì Nguyệt thì tỉnh táo hơn: [Người tối qua là ai? Đỉnh tới mức cậu ngoan ngoãn đi theo luôn?]
Đào Uyển: [Con trai bạn thân của mẹ tớ. Quen từ bé.]
Chúc Kỳ: [WHAT? Hóa ra cậu có một anh trúc mã đẹp trai cực phẩm như thế! Bỏ xa Lương Gia Bình mấy vạn dặm nhé. Uyển Uyển, tớ ngửi thấy mùi ‘gì đó’ nha!]
Hiếm khi Trì Nguyệt đồng tình: [Chuẩn. Đẹp trai, dịu dàng, đáng tin hơn cái tên khốn kia.]
Đào Uyển: [Đừng có đoán bừa, chỉ là bạn thôi]
Trì Nguyệt: [Ờ, bạn mà cậu cam tâm tình nguyện đi theo ấy hả?]
Chúc Kỳ: [Ha ha, nói trúng tim đen!]
Cô nhìn chuỗi tin nhắn, không biết nên khóc hay cười, đành nhắn lại: [Tớ đi ăn sáng đây.]
Trì Nguyệt: [Không quấy rầy hai người nữa, ăn ngon nhé!!!]
Chúc Kỳ: [Ăn từ từ thôi nha, không vội đâu.]
Đọc xong đoạn chat, Đào Uyển phì cười.
Hai người này, đầu óc rốt cuộc chứa toàn “kịch bản” gì vậy?
Cô lấy quần áo đi thay.
Bộ đồ đã được giặt sạch, còn thơm mùi hoa nhài dễ chịu. Thay xong, cô xuống lầu.
Phó Thuấn đang nói chuyện điện thoại, thấy cô xuống liền vội dứt lời: “Có việc gấp, tôi cúp trước.”
Sau bữa sáng, anh đưa cô về căn hộ nhỏ cô tự thuê. Căn phòng lộn xộn sau đêm qua khiến cô ngại chẳng dám mời anh lên.
Anh cũng chẳng bận tâm, chỉ tiễn cô đến cửa.
Trước khi đi, anh nói một câu làm cô đứng hình: “Số của anh vẫn như cũ.”
Cô ngơ ngác.
“Có chuyện gì, cứ gọi cho anh.”
“Dạ... được.”
-
Sau khi về nhà, Đào Uyển quét dọn qua loa, tâm trạng thảnh thơi ngồi ghi âm một ca khúc. Cô đăng bài lên tài khoản cá nhân ở một trang web.
Fan hò hét rần rần:
[Cảm động quá! Cuối cùng chị cũng ló mặt rồi!]
[Hôm nay tôi có linh cảm là chị sẽ xuất hiện, không ngờ thành sự thật. Đang khóc ròng đây.]
[Báu vật thế này sao giờ vẫn chưa nổi? Tôi chỉ muốn hét lên cho cả thế giới biết chị là ai thôi!]
[A a a a a bảo bối, mau bùng cháy đi! Không nổi tiếng thì phí của trời mất.]
Đang lướt qua từng dòng bình luận, cô bắt gặp một cái ID quen thuộc.
Uyển Uyển: [Sẽ nổi mà.]
Ba chữ ngắn gọn mà đủ làm tim cô thoáng rung rinh. Từ khi cô lập tài khoản đến giờ, cái ID này luôn theo sát mọi bước đi của cô. Chỉ cần cô đăng bài, người ấy chắc chắn sẽ xuất hiện.
Cô đáp lại: [Cảm ơn.]
-
Chiều hôm đó, drama kéo tới.
Điện thoại réo lên. Bố cô, Đào Hiển Đình, vừa bắt máy đã nói như đấm vào tai: “Hôm qua đi mà không nói một tiếng, con lớn rồi mà vẫn chẳng biết suy nghĩ gì hết!”
Cô đáp đều đều: “Bố gọi có chuyện gì không?”
"Chuyện hôm qua là lỗi của Hân Nhiên. Mặc dù con đã hủy hôn với Gia Bình, nhưng bố sẽ không vì thế mà thiên vị ai, bố sẽ tìm cho con một người tốt khác."
“Không cần đâu.”
Nói rồi cô cúp máy.
Ở đầu dây bên kia, Đào Hiển Đình tức đến nỗi mắng xối xả vài câu.
Dì ghẻ Thi Tĩnh Phương lập tức thêm mắm dặm muối: “Anh xem, con bé Đào Uyển này, hôm qua bỏ về giữa tiệc thì thôi, giờ anh gọi mà nó còn dám cúp máy nữa!”
“Vẫn là Hân Nhiên của chúng ta ngoan ngoãn, hiểu chuyện, không bao giờ làm anh giận.”
Đào Hiển Đình, vốn đã bốc hỏa, nghe thêm mấy câu này thì càng điên, hừ lạnh vài tiếng rồi lủi thẳng vào phòng làm việc.
Ngồi trước màn hình, Đào Uyển gần như nhìn thấy rõ cảnh bố mình đang tức đến đập bàn.
Cũng không có gì lạ. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cô không làm theo ý ông ta, ông ta đều nổi khùng. Riết rồi cô cũng chẳng còn để tâm nữa.
Chiều hôm đó, Đào Uyển nằm ở nhà nghỉ ngơi, dưỡng sức.
Buổi tối cô còn phải ra quán bar để hát.
Từ khi tốt nghiệp năm ngoái, cô không vội tìm việc khác mà tập trung vào công việc hát tại quán, vừa hát vừa sáng tác ca khúc cho riêng mình. Mà cũng may, dù Đào Hiển Đình có thiên vị cỡ nào thì tiền tiêu vặt vẫn chẳng bao giờ thiếu, nhờ vậy cuộc sống của cô vẫn ổn định, không đến mức túng thiếu.
Tới quán bar,Đào Uyển đến quán bar, đi thẳng vào hậu trường.
Giám đốc nhìn thấy cô, gương mặt lộ vẻ lo lắng: "Tiểu Uyển, em ổn không đó? Tối qua anh thấy em uống cũng khá nhiều, có chuyện gì à?"
Đào Uyển mím môi, cười nhạt: "Em không sao, cảm ơn anh."
"Không sao là tốt rồi. Mau chỉnh trang lại, chuẩn bị lên sân khấu nha."
Cô ôm lấy cây guitar, nhẹ nhàng bước lên sân khấu.
Phía dưới, đám khách quen vừa thấy cô xuất hiện đã vỗ tay rần rần. Đào Uyển không chỉ có giọng hát hay, mà cảm xúc truyền tải qua từng câu hát cũng vô cùng cuốn hút. Dù đa số bài cô hát đều là ca khúc ít người biết đến, nhưng nhờ chất giọng độc đáo, cô vẫn giữ chân được một lượng fan trung thành không nhỏ.
Ở một góc khuất phía xa.
Một người đàn ông ăn mặc thoải mái, dựa lưng vào ghế, cất giọng lười biếng: "Là cô ấy à?"
Phó Thuấn khẽ gật đầu: "Ừ."
"Tôi nói trước nhé, mắt nhìn người của tôi rất cao. Nếu cô ấy không đủ năng lực, dù là do cậu giới thiệu, tôi cũng không lăng xê đâu."
"Ừ."
Cảnh Kỳ nhướng mày, nở nụ cười như trêu ngươi: "Trông anh tự tin ghê nhỉ?"
Phó Thuấn đáp lại bằng ánh mắt chắc nịch, như thể mọi chuyện đều đã nằm trong tính toán.
Người anh chọn, làm sao sai được chứ.
Giọng hát trầm ấm của Đào Uyển vang lên trong không gian quán bar, khiến nơi vừa náo nhiệt ồn ào bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.
Giọng cô có một sức hút kỳ lạ, như chạm thẳng vào tâm hồn, vỗ về từng góc khuất trong lòng mỗi người. Bình thường khi nói chuyện thì không quá nổi bật, nhưng lúc hát lại bộc lộ hoàn toàn cái chất riêng biệt không ai sánh bằng.
Nghe xong một bài, Cảnh Kỳ kinh ngạc thốt lên: "Trời ơi, sao một người có điều kiện tốt thế này lại bị vùi dập ở cái chỗ nhỏ xíu này chứ?"
Nói rồi, anh ấy lại thêm một câu: "Nhưng mà phong cách của cô ấy cũng hơi kén người nghe. Tuy có thể gom được một lượng fan cứng, nhưng muốn nổi tiếng thì vẫn cần chút may mắn."
Phó Thuấn hỏi thẳng: “Sao, ý cậu thế nào?”
"Để tôi suy nghĩ thêm vài ngày đã."
Thấy gương mặt Phó Thuấn thoáng trầm xuống, Cảnh Kỳ vội cười nịnh: "Ây da, danh tiếng người đại diện hàng đầu của tôi đâu phải chỉ để trang trí, dẫn dắt người mới phải cân nhắc kỹ lưỡng chứ!"
"Người đại diện hàng đầu chỉ có vậy thôi à?"
"Đừng hòng khích tôi, trò này không ăn thua đâu! Để tôi cân nhắc kỹ thêm, hai ngày nữa trả lời cậu."
Cảnh Kỳ trước đây từng là nhà sản xuất âm nhạc, sau này chuyển sang làm người đại diện, tạo dựng được danh tiếng vang dội trong ngành.
Nếu như ngày xưa anh ấy còn máu lửa, thích lao vào thử thách, thì giờ lớn tuổi rồi, lại chỉ muốn làm mọi việc một cách an ổn, chắc chắn.
Phó Thuấn cũng không thúc ép, bởi anh hiểu rõ tính cách người này – cứng đầu, khó lay chuyển.
Nghe xong hai bài hát, vì có việc gấp, Phó Thuấn rời đi. Cảnh Kỳ ngồi lại một lát, thấy chán cũng đứng dậy đi theo.