Quyến Rũ Trái Tim Anh

Chương 16.2: Chúng ta là chúng ta

Chương 16.2: Chúng ta là chúng ta

Khi trở về Dịch Lưỡng Cư, Tần Mạn lên lầu chợp mắt một lúc. Lúc xuống nhà đã ngửi thấy mùi thơm từ phòng bếp, cái bụng cô không chịu nổi kêu gào.

“Phu nhân, cô tỉnh rồi. Tôi đang muốn đi lên gọi cô xuống ăn cơm.” Bảo mẫu bưng bát canh củ sen đi ra.

“Thơm quá.”

Tần Mạn kéo ghế ngồi xuống “Còn có thịt kho tàu con thích nhất. Dì Triệu, con yêu dì chết mất.”

Cô giơ hai tay chụm trên đầu, tạo thành hình trái tim lớn nhìn bảo mẫu, nụ cười ngọt ngào trên gương mặt không khỏi khiến người khác vui vẻ theo.

Hoắc Yến Trì từ trên lầu đi xuống thấy một màn này, bất giác nhướng mày.

“Tiên sinh.” Bảo mẫu nhìn thấy hắn, lập tức gật đầu chào hỏi.

Tần Mạn nghe thấy tiếng, lập tức quay đầu kinh ngạc “A, anh về lúc nào thế?”

Hoắc Yến Trì đi đến, kéo chiếc ghế đối diện cô ngồi xuống “Lúc em đang ngủ.”

Cô ‘à’ một tiếng “Hôm nay anh về sớm như vậy.”

Hoắc Yến Trì cầm bát của cô, múc cho cô một bát canh, bình tĩnh trả lời “Công việc không bận.”

“Buổi chiều đến đài truyền hình?”

“Ừ, đúng vậy.” Cô cầm bát canh, uống một ngụm lớn. Tâm trạng dễ chịu hơn nhiều, có chút tùy ý nói “Em cũng quay về Tần gia.”

Hoắc Yến Trì đặt muỗng canh xuống, ngước mắt nhìn về phía cô, chờ đợi câu tiếp theo.

“Mẹ em chuẩn bị ly hôn.”

Có lẽ những lời này của cô quá mức nhẹ nhàng bâng quơ, Hoắc Yến Trì đột ngột dừng động tác.

Những gia tộc giàu có ở kinh đô đều nghe nói về tình huống của Tần gia.

Liễu Thanh Như, mẹ của Tần Mạn làm mẹ kế của một đứa con trai và con gái vợ trước của Tần Giang. Hơn nữa Tần lão phu nhân không thích hai người, cho nên bọn họ thường bị cô lập ở Tần gia.

Hoắc Yến Trì biết Liễu Thanh Như bảy năm trước đã tự mình thành lập một công ty văn hóa, hiện tại phát triển khá tốt, hoàn toàn tách biệt với sản nghiệp riêng của Tần gia.

Liễu Thanh Như tính cách mạnh mẽ, làm việc dứt khoát, nói một không nói hai

Không bàn đến giao tình giữa hai nhà Hoắc-Tần, Hoắc Yến Trì trên thương trường cũng đã cùng bà ấy giao dịch vài lần.

Tuy nhiên điều mà hắn luôn băn khoăn chính là, một người mẹ như vậy, vì sao lại sinh ra được đứa con gái mềm mại ngạo kiều như Tần Mạn.

Thật sự kỳ quái!

Hắn không nhìn thấy một chút khổ sở nào trên gương mặt cô, chỉ có sự hưng phấn và vui sướиɠ khi đắm chìm trong mỹ thực.

“Em nghĩ thế nào?” Hắn hỏi

“Rất tốt.” Tần Mạn nhún vai “Từ khi lên cấp ba em đã muốn bọn họ ly hôn, hiện tại cuối cùng đã được như ý nguyện.”

Cô nói xong liền ngẩng đầu nhìn hắn “Em không thích Tần gia, nếu mẹ có thể rời khỏi Tần gia, tuy rằng em không thể hoàn toàn từ bỏ quan hệ với Tần gia nhưng sẽ không thể thân thiết như trước. Em không biết liệu điều đó có ảnh hưởng đến việc hợp tác của ba em và anh không. Cho nên vẫn muốn nói trước với anh một tiếng.”

Ngụ ý chính là, nếu anh cảm thấy em không còn giá trị lợi dụng, có thể ly hôn, cô sẽ đồng ý.

Hoắc Yến Trì nghe đến đây liền nhăn mày, ánh mắt có chút hờn giận nhìn cô.

“Mẹ em muốn ly hôn, em cũng muốn góp vui sao?”

Tần Mạn ngơ ngác dừng một chút, có chút vô tội nói “Không có.” Sau đó lại cười ngọt ngào “em cảm thấy hai chúng ta rất tốt, không nên ly hôn.”

Tuy rằng giữa hai người bọn họ không có nhiều tình cảm, nhưng ở chung rất hài hòa.

Cô cảm thấy phương thức ở chung của hai người vô cùng thoải mái.

Khuôn mặt nhăn lại của Hoắc Yến Trì lúc này mới thả lỏng “Hợp tác là chuyện của hợp tác, chúng ta là chuyện của chúng ta.”