Công Lược Các Bạn Học

Chương 22: Cậu còn cười được à

Cô Lý là một giáo viên nữ, cắt tóc ngắn, đeo kính gọng tím, mặc váy hoa đỏ, khoảng 35 tuổi.

Cô ấy chắc chắn là một giáo viên tốt có trách nhiệm, lý do trở thành bóng ma tâm lý của Lý Kỳ Kỳ là vì cô ấy quá có trách nhiệm, cũng quá nghiêm khắc. Đối với Lý Kỳ Kỳ chỉ muốn lười biếng, cô ấy luôn muốn uốn nắn cô cho thành hình.

Không ngoài dự đoán, Lý Kỳ Kỳ và Vu Lý bị gọi tên.

“Hai em đứng dậy, nhắc lại nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi cho cả lớp nghe xem nào?”

Mặc dù tâm lý đã ngoài hai mươi, Lý Kỳ Kỳ vẫn sợ đến mức không nói nên lời.

Khí chất của giáo viên quá mạnh mẽ, cô chỉ muốn co rúm lại.

Lý Kỳ Kỳ và Vu Lý từ từ đứng dậy khỏi ghế, cúi gằm mặt, không dám thở mạnh.

Lần này họ không dám nói chuyện nữa.

Tiếng xì xào bàn tán và cười khúc khích vang lên trong lớp.

“Hai em tưởng cô đang nói đùa sao? Hả? Không phải rất thích nói chuyện sao? Tiếp tục nói đi, cô không bao giờ nói lại lần hai.” Giáo viên Toán vung cây thước trong tay, nói lớn, đầy uy nghiêm.

Lý Kỳ Kỳ đương nhiên biết cô ấy không nói đùa, nếu không bắt đầu nói chuyện, có lẽ cô và Vu Lý sẽ bị đánh.

Lý Kỳ Kỳ đành cắn răng lên tiếng.

“Vu Lý… bài toán này khó quá.”

Cả lớp đều biết cô đang nói dối, tiếng cười khúc khích càng lớn hơn.

“Ừ.” Sự thờ ơ của Vu Lý khiến cuộc trò chuyện của họ khó mà tiếp tục.

“Thật sự khó quá…”

“Ừ.” Cậu đáp lại lạnh lùng.

Đáng lẽ phải hợp tác diễn xuất với tôi chứ, vậy mà cậu lại lơ như vậy.

“Vậy cậu cho tớ số điện thoại đi, tớ đăng ký cho cậu một lớp học thêm nhé, lớp học này rất tốt.”

“… Được.”

Lần này, cả lớp cười ồ lên.

“Thôi thôi, hôm nay hai em đứng học ở cuối lớp. Đừng làm ảnh hưởng đến các bạn đang muốn học khác. Mang bài tập ra sau đứng đi!” Giáo viên Toán biết rõ họ đang qua mặt mình, bực mình lườm nguýt, phạt họ ra sau đứng học.

Mệnh lệnh của giáo viên, không dám cãi lời.

Lý Kỳ Kỳ và Vu Lý cầm bài tập, bước chân nặng nề tới cuối lớp.

Hai người họ đã thành công trở thành đôi bạn cùng cảnh ngộ, đứng học hai tiết Toán.

Lý Kỳ Kỳ đứng ở cuối lớp càng nghĩ càng thấy buồn cười, lén lút cười thầm.

Có lẽ sợ bị giáo viên Toán trên bục giảng phát hiện, cô cúi đầu dùng bài tập che nửa mặt, người run lên bần bật.

“Cậu còn cười được à.” Vu Lý đứng bên cạnh lập tức nhận ra cô đang cười trộm.

“Ừm.” Lý Kỳ Kỳ vẫn run run người cười trộm: “Sao lại không cười được?”

Vu Lý đang than thở cũng không nhịn được mà cười theo.

Hai người cười như hai kẻ ngốc, cũng không biết đang cười cái gì.

...

Tiết Toán kết thúc, cuối cùng họ cũng được trở về chỗ ngồi.

May mắn là người trẻ khỏe mạnh, hoàn toàn không sợ bị phạt đứng.

Lý Kỳ Kỳ về chỗ, ghi ngày tháng lên giấy note, lại bẻ ngón tay tính ngày.

Còn 36 ngày nữa là thi trung học.

Còn 14 ngày nữa là đến hạn đăng ký nguyện vọng.

Còn 4 ngày nữa là thi thể dục.

Lý Kỳ Kỳ gục xuống bàn, đếm ngày tháng xong chỉ cảm thấy tối sầm mặt mũi, tương lai mù mịt.

Đây không phải là tình yêu ngọt ngào, đây là thử thách giới hạn.

Lý Kỳ Kỳ nghĩ, nếu cô chỉ là một con cá khô mỗi ngày chỉ cần nằm phơi nắng, tăng độ mặn của bản thân thì tốt biết mấy. Cô không cần phải nghĩ gì cả, cứ phơi nắng là đã đóng góp cho sự phát triển kinh tế rồi.

Cô thật mệt mỏi.

Nhưng dù mệt mỏi thì vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ. Ngồi chờ chết chưa bao giờ là phương châm sống của Lý Kỳ Kỳ.

Lý Kỳ Kỳ viết số điện thoại và số QQ của mình lên giấy note màu vàng, cuối cùng dùng bút đỏ vẽ thêm hai trái tim nhỏ xinh xắn bên cạnh.

Cô dán giấy note vào giữa bàn Vu Lý.

“Đây là cách liên lạc của tớ, còn của cậu đâu?” Lý Kỳ Kỳ nhìn cậu ta đầy mong đợi.

Vu Lý đành khuất phục trước sự kiên trì của cô, hơn nữa cậu không muốn lại bị giáo viên chú ý rồi bị phạt đứng nữa.