Chương 12
Dịch Nam dùng sức mà rụt tay lại, vội vã mở cửa rồi chui vào phòng: "Vậy cảm ơn anh cả nhé, ngủ ngon."
Ném cái hộp vào trong ngăn tủ, Dịch Nam ghét bỏ dùng khăn lau tay.
Nhà họ Lăng thật sự giống như một cái ổ lang sói vậy, cô phải nhanh chóng kiếm tiền mà dọn ra ngoài mới được.
Mà ở trong căn phòng phía đối diện hơi chếch với phòng Dịch Nam, Mộ Tây Tây đang dựa vào cửa để nghe ngóng động tĩnh từ bên ngoài truyền vào, cả người cô ta không nhịn được mà run rẩy.
Lúc Dịch Nam và Hạ Vân Đình đi ra ngoài, Mộ Tây Tây hết than thở khóc lóc lại biện giải một hồi lâu, rồi bà cụ Lăng và chú Lăng cũng lên tiếng nói đỡ cho cô ta, khi đó Tôn Tố Nguyên mới nguôi giận.
Thế nhưng sự yêu chiều mà mấy năm qua cô ta cố gắng kiếm được cũng đã vì vậy mà sụp đổ chỉ trong một đêm.
Dịch Nam! Tất cả đều là tại mày hết!
*
Ngày hôm sau, mới sáng sớm mà Dịch Nam đã xuống phòng bếp giúp nấu cơm và nói chuyện phiếm với má Lý rồi.
Từ trong miệng má Lý, cô cũng tìm hiểu được hết các sở thích của mọi người trong nhà. Để bày tỏ lòng cảm ơn, Dịch Nam đã dạy dì ấy cách làm cháo lòng đỏ trứng.
Chờ mọi người trong nhà ngồi vào bàn ăn, má Lý mới bưng cái nồi vẫn còn đậy vung lên trên. Khi dì ấy mở vung ra, từng đợt mùi hương lan tỏa trong khoang mũi của mọi người.
Dịch Nam khen: "Thơm quá!"
"Đúng vậy, cháo này sao mà có màu vàng đẹp thế." Tôn Tố Nguyên ngồi gần nồi cháo nhất cũng hỏi.
Má Lý thoáng nhìn qua rồi nháy mắt một cái với Dịch Nam, cười nói: "Đây là món tôi mới học đấy, mọi người ăn thử xem sao?"
Dịch Nam đứng dậy giúp má Lý chia cháo cho mọi người.
Khi đưa phần đến cho Lăng Thư Hàm, gã cười nhận lấy, còn cố ý để ngón tay mình chạm nhẹ vào tay Dịch Nam.
Dịch Nam cố nhịn cơn xúc động muốn hất cái chén vào mặt gã, vội vàng rút tay về.
Bà cụ Lăng nếm một ngụm, cười nói: "Ừm, quả thật không tồi, má Lý thật sự tiến bộ không ít ha."
"Thật vậy sao? Thế thì tốt quá." Má Lý cười tít mắt, trong lòng càng thêm thích Dịch Nam.
Bà cụ Lăng nhìn Tôn Tố Nguyên: "Tố Nguyên, hôm nay con đưa Nam Nam đi mua hai bộ quần áo đi."
"Mẹ, mẹ không cần nói thì con cũng định làm vậy." Tối qua, chồng bà vốn vẫn luôn ngủ ở thư phòng lại cùng bà quay về phòng ngủ, hôm nay mặt mày của Tôn Tố Nguyên cũng hồng hào hơn hẳn, nhìn Dịch Nam cũng thuận mắt hơn nhiều.
Nhìn về phía Mộ Tây Tây đang cúi đầu chăm chú ăn cháo, dù sao cũng là đứa nhỏ mà mình đã nuôi dưỡng mấy năm nay, bà cụ Lăng vẫn có chút không nỡ: "Tây Tây, cháu cũng đi cùng đi."
"Vâng." Mộ Tây Tây ngoan ngoãn đáp.
"Ngày hôm nay con cũng không bận gì, mẹ, để con đưa mọi người đi." Lăng Thư Hàm cũng lên tiếng.
Tôn Tố Nguyên mỉm cười đáp “Được”. Bà ta cũng không thể không nể mặt mẹ chồng được, có bà ta giám sát chặt chẽ, Mộ Tây Tây cũng không dám gây chuyện gì đâu.
Ăn xong bữa sáng, bốn người lên xe, không lâu sau đã tới trung tâm thương mại sầm uất nhất thủ đô.
Vì đang là thời điểm giao mùa, các cửa hàng trong trung tâm thương mại đều đã bày biện hàng mới.
Tôn Tố Nguyên rất nhanh đã bị một chiếc áo sơ mi với kiểu dáng mới lạ, độc đáo thu hút sự chú ý. Mộ Tây Tây phát hiện ngay lập tức, cô ta lấy lòng mà kéo tay Tôn Tố Nguyên: “Dì Tôn, dì nhìn chiếc áo kia đi, thật sự rất hợp với dì đấy ạ!”