Chương 9
Lăng Quốc Phong nhìn Dịch Nam dịu dàng, xinh đẹp trước mặt mà trong lòng không khỏi vui mừng. Ông ấy nhớ lại năm đó, khi Dịch Nam vừa chào đời chưa được bao lâu, cha cô - Dịch Thư Quân - đã bị xử thành phe cánh hữu rồi bị đưa về nông thôn cải tạo. Từ đó, hai gia đình cũng bặt vô âm tín.
Mãi đến vài ngày trước, khi ông ấy nhận được cuộc gọi từ Lâm Sương, mới biết bạn cũ đã qua đời từ lâu. Lâm Sương nhờ cậy ông ấy chăm sóc giúp con gái mình, nhưng tuyệt nhiên không hề nhắc gì đến hoàn cảnh của bản thân.
Nghĩ vậy, ông ấy quay sang nhìn Dịch Nam: “Nam Nam à, mẹ cháu vẫn khỏe chứ?”
Nghe chồng mình hỏi về Lâm Sương, Tôn Tố Nguyên lập tức trào dâng sự ghen tị, cười lạnh rồi nói: “Chị Sương hiện tại là vợ của bí thư chi bộ thôn nhỉ, dù sao cũng là một chức quan. Năm đó Dịch Thư Quân vừa mới qua đời, chị ấy liền vội vàng đi bước nữa, chắc là cuộc sống không cũng tệ đâu ha.”
Lăng Quốc Phong ngạc nhiên nhìn Dịch Nam, không thể không hỏi: “Nam Nam, là thật vậy sao?”
Dịch Nam nghẹn ngào, nước mắt lăn dài: “Chú Lăng, cha cháu năm đó vì không có tiền mua thuốc nên bệnh trở nặng rồi qua đời. Để lo liệu đám tang cho cha cháu, cũng vì nuôi nấng đứa con nhỏ là cháu, mẹ cháu chỉ có thể gả cho bí thư chi bộ thôn Lý Vinh để tìm sự che chở. Lý Vinh ngày thường không đánh thì cũng mắng mẹ con cháu, không biết hiện giờ mẹ cháu ra sao rồi.”
Lăng Quốc Phong nghe xong thì tức giận đến mức quăng chiếc đũa trong tay xuống bàn: “Ông ta dám!”
*
Bà cụ Lăng cũng là người nhìn Dịch Thư Quân lớn lên, không ngờ rằng sau khi Dịch Thư Quân qua đời, mấy năm nay hai mẹ con lại phải sống một cuộc sống như vậy. Bà cụ cũng đem chuyện vừa mới đây của Lý Thành nói lại cho Lăng Quốc Phong nghe.
“Quốc Phong à, trưởng thị trấn là học trò cũ của cha con, con gọi điện cho ông ta đi! Nhờ ông ta tranh thủ đi thôn Hữu Duyên giúp chúng ta một chuyến.”
Lăng Quốc Phong vội vã đi về phía điện thoại.
Dịch Nam dựng lỗ tai, nghe đối phương ở đầu bên kia liên tục cam đoan sẽ lập tức chấp hành, cuối cùng cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Lăng Thư Hàm nhìn khuôn mặt hồng nhuận của cô gái ngồi bên cạnh, dịu dàng an ủi: “Nam Nam, em cứ yên tâm, mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa cả thôi.”
Đôi mắt hạnh của Dịch Nam ngập nước mà nhìn về phía gã, gật gật đầu.
Bộ dạng mỹ nhân yếu đuối này làm cho Lăng Thư Hàm không khỏi cảm thấy trái tim mình như rung lên, nhất thời nhìn đến ngẩn ngơ.
“Hừ.” Ngồi đối diện, Hạ Vân Đình lạnh lùng hừ một tiếng. Đầu tiên là từ hôn, rồi lại giải quyết Lý Vinh, giờ lại còn không quên thông đồng với Lăng Thư Hàm nữa chứ, cái cô này thật sự là quá mưu mô!
Nghe thấy cuộc điện thoại đằng kia đã kết thúc, bà cụ Lăng nhìn Tôn Tố Nguyên với vẻ nghi hoặc: “Tố Nguyên, sao con lại biết những chuyện này?”
Chuyện nhà họ Dịch cũng không phải là bí mật gì, Tôn Tố Nguyên từ lâu đã nghe người khác nói qua rồi. Trong lòng bà ta cũng rõ là nếu chồng mình biết thì chắc chắn sẽ ra tay can thiệp, thế nên vẫn luôn giấu giếm mà không nói ra. Giờ bị bà cụ hỏi đến, mặt bà ta hơi cứng lại: “Con...”
Dịch Nam vội vàng nói: “Mấy năm nay Dì Tôn vẫn thường gửi thư thăm hỏi mẹ con chúng cháu, mẹ cháu sợ mọi người lo lắng nên đã nhờ dì Tôn giúp đỡ giấu giếm. Nếu không phải gần đây Lý Vinh càng ngày càng táo bạo, cũng đánh mắng mẹ con cháu càng thêm tàn nhẫn, thì mẹ con cũng sẽ không nhờ chú Lăng giúp đỡ đâu. Bà ơi, bà đừng trách dì Tôn.”