Vật Rơi Tự Do

Chương 19

"Đừng...... Trong phòng có camera."

Kiều Tê đột nhiên không kịp phòng ngừa bị nâng lên, đưa lưng về phía anh, ngồi trên đùi Khúc Ức Hành, cô cảm nhận được một vật cứng nóng chọc vào mình.

"Không có ai xem đâu."

Khúc Ức Hành quyết không thả người, ngược lại càng đem cô ép chặt xuống dưới. Buổi sáng khi nhìn thấy bức ảnh kia anh đã muốn làm như vậy.

Mỗi khi anh động đậy Kiều Tê sẽ có cảm giác giống như anh sắp tiến vào.

Khúc Ức Hành điên cuồng xóc lộng cô, bị cần cổ đong đưa trên dưới của cô mê hoặc, anh kéo cổ áo cô xuống cắn một cái.

Anh từ mép quần đùi của cô tiến vào, khi thì dùng đầu ngón tay xoa chỗ bắp đùi, khi thì chộp lấy cánh mông cô thưởng thức. Anh sửa lại tư thế do bị nghiêng ngả của cô để động tác dễ dàng hơn.

Ban đầu Kiều Tê còn giãy giụa nhưng sau đó cô càng thêm thành thật. Không chỉ thẹn thùng mà còn bởi trong cơ thể cô đang dần dần nảy sinh ra một loại kɧoáı ©ảʍ xa lạ.

Cô dùng hạ thể miêu tả hình dáng của Khúc Ức Hành, mặc dù cách mấy lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ của anh.

Lúc trước cô kẹp chân tự an ủi cũng không thấy thỏa mãn lắm. Nhưng Khúc Ức Hành trước mắt chỉ dựa vào một cây côn ŧᏂịŧ đã lấp đầy khe nhỏ của cô.

"Ưm~... A......" Kiều Tê rêи ɾỉ ra tiếng, tìиɧ ɖu͙© đến lúc mãnh liệt nhất cô cũng vứt bỏ sự ngượng ngùng, không tự giác đón ý nói hùa với động tác của Khúc Ức Hành, thậm chí còn chủ động cọ vào giữa háng anh.

Bỗng nhiên Khúc Ức Hành dừng động tác.

Kiều Tê mở cặp mắt mê ly ra quay đầu lại nhìn anh.

Anh nghiêng đầu hôn cô, anh nhìn thấy xuân ý chưa tan nơi khóe mắt cô, anh nhìn thấy xao động trong lòng cô cùng sự thúc giục không tiếng động nhưng anh vẫn mặc kệ. Anh túm lấy vạt áo cô đưa bàn tay vào vuốt ve da thịt non mềm của cô.

Anh vòng đến trước ngực cô, bắt lấy hai luồng miên nhũ vuốt ve, lại không thỏa mãn cởi nội y cô ra để anh hoàn toàn nắm lấy bộ ngực cô.

Kiều Tê ở trong lòng ngực Khúc Ức Hành vặn vẹo, cuối cùng không chịu nổi cô cọ nhẹ về phía sau một chút, ngay sau đó cô cảm nhận được nơi đang dán trên người cô lại trướng to thêm một vòng.

Cô đã hùa theo cũng không cần Khúc Ức Hành dẫn dắt nữa cô tự động đong đưa cơ thể, ban đầu chỉ là thử dần dần càng ngày càng kịch liệt đến mức bàn ghế cũng kêu lên kẽo kẹt.

Cánh môi hai người do động tác của cô mà hợp hợp tan tan, phiến môi va chạm vào nhau khiến cho rêи ɾỉ giữa hai người cũng vỡ vụn thành mảnh nhỏ:

"A~..... A~....."

Đến khi cô sắp đạt tới cao trào cửa phòng học bỗng nhiên bị đẩy ra.

Trong chớp mắt Kiều Tê ngay lập tức dừng lại động tác, mặt cô đỏ bừng vội đặt tay lên bàn phím giả vờ như đang đánh văn bản.

Người vừa bước vào nhìn thấy tư thế của hai người ở cuối phòng học, ngơ ngác một chút rất nhanh cũng cúi đầu.

Trong phòng học nhất thời chỉ còn lại âm thanh gõ bàn phím. Bọn họ ngồi xa cho nên vị khách không mời mà đến kia chưa nhìn rõ hai người bên này đang làm gì, chỉ cho rằng đây là tình thú giữa cặp đôi đang yêu nhau trong thời kì cuồng nhiệt, tình huống này chẳng xa lạ gì ở đại học cho nên hắn buông cặp sách, nằm sấp xuống bàn học đầu tiên bắt đầu ngủ trưa.

Nhìn hắn hồi lâu không có động tác, trái tim Kiều Tê mới thả lỏng xuống, lúc này cô mới phát hiện mình còn ngồi trên người Khúc Ức Hành.

Mà dưới hạ thân nhiệt độ lại càng tăng lên chứ không hề giảm.

"Sao anh lại....."

"Hửm?"

Anh lại chọc lên, so với trước đó nhẹ nhàng và chậm chạp hơn rất nhiều, nhưng cái này chẳng khác nào gãi không đúng chỗ ngứa khiến cho Kiều Tê càng khó nhịn.

Kiều Tê vừa sợ lại vừa sướиɠ, cuối cùng cô cũng không bảo Khúc Ức Hành dừng lại, chỉ đành cắn chặt răng không để cho mình rêи ɾỉ ra tiếng. Đồng thời cô cũng sợ lại có người khác tiến vào nên đôi tay vẫn đặt trên bàn phím.

Khúc Ức Hành nghe thấy âm thanh đánh chữ vẫn chưa dừng lại anh nghiêng đầu từ đằng sau cô ngó ra xem:

[Đầu tiênihsahfihwhefhwefff đi gặp; ovibfiuvbhqwjf Khúc Ức Hành đại biếи ŧɦái đại biếи ŧɦái đại biếи ŧɦái đại biếи ŧɦái đại biếи ŧɦái đại biếи ŧɦái đại biếи ŧɦái đại biếи ŧɦái đại biếи ŧɦái đại biếи ŧɦái đại biếи ŧɦái đại biếи ŧɦái đại thái!!!!!!!!]

Anh cười run cả người. Da mặt cô quá mỏng nếu tiếp tục bắt nạt thì không tốt lắm cho nên anh dừng động tác, thu dọn đồ đạc đưa cô đi ăn cơm. Hai người chọn một con đường nhỏ ít người qua lại:

"Kiều Kiều, cuối tuần em định làm gì?"

"Em về nhà."

"Em không phải người ở đây?"

"Vâng........"

"Thật trùng hợp, anh cũng vậy."

Kiều Tê nghĩ thầm em đã biết từ lâu rồi nhưng ngoài miệng lại hỏi:

"Vậy còn anh?"

"Anh ở lại trường học."

"À............"

"Em muốn đi xem phim không?"

"Hả?" Kiều Tê vẫn còn đang cảm thấy mất mát vì cuối tuần hai người không được gặp nhau, nhất thời không phản ứng kịp.

"Thứ bảy đội bóng rổ sẽ huấn luyện, chủ nhật anh đi tìm em xem phim, được không?"

"Vâng, được ạ." Đôi mắt Kiều Tê sáng lên.

"Xem phim xong chúng ta đi ăn cơm sau đó cùng nhau trở về trường?"

"Vâng, vâng." Kiều Tê gật đầu.

"Hoặc là." Khúc Ức Hành dừng lại bước chân tiến đến bên tai Kiều Tê:

"Không trở về trường?...... Sáng thứ hai em có tiết không?"

"......"

Kiều Tê thoáng chốc nghe ra ngụ ý trong lời nói của Khúc Ức Hành, tim cô đập càng ngày càng nhanh.

Buổi sáng anh đã xem qua thời khóa biểu của cô.

Anh cười khẽ một tiếng:

"Sợ cái gì, anh cũng không ăn em."

"Anh chỉ biết hôn em, sờ em, còn có...."

Còn lại cô đã không nghe rõ.

Chỉ còn tiếng dòng máu chảy cuồn cuộn đinh tai nhức óc trong người cô khiến cô không biết phải đi về đâu.

Sau khi trận ồn ào kia đi qua, cô lại nghe thấy giọng của Khúc Ức Hành:

"Cho nên...... thứ hai em có tiết không Kiều Kiều?"